Chương 110: (Vô Đề)

Nằm trên giường bệnh hơn một tiếng, chờ cho đến khi được nhìn thấy con lần nữa, Thịnh Vọng Thư mới hậu tri hậu giác phát hiện, ước mơ có con gái của Ngôn Lạc đã bị ngâm nước nóng.

Đến tối, khi mọi người đi cả rồi, trong phòng chỉ còn lại cô và Ngôn Lạc, cô mới nghiêm túc hỏi Ngôn Lạc: "Chúng ta không sinh được con gái, anh có thất vọng không?"

Ngôn Lạc lắc đầu: "Không, chỉ cần là con của em, anh đều thích."

Vì đứa bé này, cô đã chịu đựng nhiều đau khổ đến thế, anh đau lòng còn không kịp, làm gì còn có tư cách mà bảo thất vọng? Kẻ kén chọn đứa con do người vợ vất vả mang thai mười tháng sinh ra, còn xứng đáng làm đàn ông sao?

Thịnh Vọng Thư bán tín bán nghi mà liếc anh một cái: "Thật không?"

Ngôn Lạc nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc đáp lại: "Thật."

Giống như là vẫn còn nghi ngờ những gì anh nói, mãi một lúc thật lâu sau, Thịnh Vọng Thư mới chậm rãi gật gật đầu: "Anh đừng có mà lừa em?"

Ngôn Lạc bất đắc dĩ cười một tiếng: "Anh có lừa em bao giờ đâu."

Sao lại chưa lừa chứ? Lần tiệm lẩu bị nổ lúc đó rõ ràng anh đã lừa cô, trong lúc cô mang thai, rõ ràng là anh rất buồn ngủ và rất mệt mỏi, còn lừa cô, nói rằng mình không ngủ được, mỗi lần khi cô mất ngủ đều thức đêm với cô…

Thịnh Vọng Thư mím môi, mỉm cười hứa hẹn: "Lần sau nhé, lần sau nhất định sẽ nỗ lực sinh cho anh một đứa con gái.

"Không cần."

Ngôn Lạc ngồi xuống bên giường bệnh, nhẹ nhàng cầm tay cô: "Anh không muốn để em chịu khổ thêm lần nữa, chúng ta chỉ sinh lần này thôi."

Thịnh Vọng Thư nhìn vào đôi mắt anh, không nói một lời.

Cứ thế qua mấy giây, cô đột nhiên rũ mắt xuống, nghẹn ngào thành tiếng: "Thật sự quá đau."

Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh, đau đớn chua xót.

Yết hầu Ngôn Lạc đắng chát, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Sườn mặt của Thịnh Vọng Thư kề sát vào ngực anh, nghe tiếng rung động của lồng ngực khi anh nói chuyện

"Tủi thân cho em rồi, bé cưng."

(2)

Sau khi Thịnh Vọng Thư sinh con xong, Ngôn Lạc phân chia công việc trong công ty đi hết, vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Từ bệnh viện cho đến trung tâm ở cữ, sau đó lại từ trung tâm ở cữ về đến nhà.

Bị sự sụt giảm hormone nữ sau khi sinh ảnh hưởng khiến cho cảm xúc của Thịnh Vọng Thư trong khoảng thời gian này không ổn định cho lắm, có khi giây trước còn đang bình thường, chẳng hiểu sao giây sau đã trở nên buồn bực, thỉnh thoảng còn không nhịn được mà tức giận lung tung.

Ngôn Lạc vẫn luôn bao dung cô, chưa một lúc nào thể hiện ra sự thiếu kiên nhẫn với cô.

Thịnh Vọng Thư phát cáu nhanh mà hết giận cũng nhanh, chờ cho đến khi đã bình tĩnh lại, ngẫm lại cơn giận dỗi không thể hiểu được trước đó của mình, cô sẽ lại không nhịn được mà áy náy và tự trách, sau đó xin lỗi Ngôn Lạc.

Ngôn Lạc luôn cười cười sờ đầu cô, tỏ vẻ đương nhiên đáp: "Bực bội xả ra được là tốt rồi, xin lỗi gì chứ."

Thịnh Vọng Thư càng khó chịu hơn, không nhịn được hỏi anh: "Liệu anh có cảm thấy em phiền phức lắm không?"

Ngôn Lạc đáp: "Không đâu."

Thịnh Vọng Thư lại hỏi: "Vậy sau này thì sao? Một hai lần thì anh còn chịu đựng được, nếu em vẫn luôn như thế thì sao? Liệu anh có không chịu nổi nữa rồi chán ghét em không?"

Ngôn Lạc vẫn nói câu đó: "Không đâu."

Anh ngồi trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng nói lí với cô: "Đây không phải là vấn đề của em, là do hormone đang làm loạn, những điều này đều là phản ứng bình thường thôi, rồi mọi thứ sẽ dần dần tốt lên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!