Mang thai đến tháng thứ tư, đồng hồ sinh học của Thịnh Vọng Thư bắt đầu bị rối loạn.
Tối ngủ không được, sáng lại không cách nào tỉnh dậy, tối nào cũng phải thức đến sau hai giờ sáng, khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ.
Cô không ngủ được, Ngôn Lạc cũng không ngủ, mỗi tối chỉ có thể cùng nằm bên cạnh cô.
Ban đầu, Thịnh Vọng Thư còn cố thử qua nhiều cách, nào là nhắm mắt lại ép
mình ngủ, Ngôn Lạc thấy cô lăn qua lăn lại cũng đau lòng, sợ cô lăn lộn cả buổi trời cũng không ngủ được mà ngược lại sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô nên anh bèn khuyên cô cứ làm theo ý mình, không ngủ được thì dứt khoát cứ vui vẻ mà chơi.
Nghe ý kiến của anh và giảng hòa với bản thân xong, Thịnh Vọng Thư phát hiện chính mình đúng là nhẹ nhàng hơn nhiều, ít nhất cũng không còn áp lực tâm lý lớn như trước nữa.
Nhưng thế thì lại khổ Ngôn Lạc.
Sau khi mang thai, Thịnh Tri Hành toàn quyền quyết định thay cô, tạm thời phân chia những công việc ở Thịnh Thế của cô cho những người khác, để cô ở nhà yên tâm dưỡng thai.
Trước mắt bên phía phòng làm việc vẫn hoạt động bình thường, nhịp độ làm việc của cô dần chậm lại, không nhất thiết mỗi ngày đều phải đến đó, nhưng lượng công việc của Ngôn Lạc lại không giảm đi bớt ngược lại còn tăng lên thêm.
Ban ngày anh phải cần cù đến công ty tọa trấn, buổi tối còn phải thức đêm cùng với cô, thời gian được ngủ giảm xuống thấy rõ.
Sáng sớm mỗi ngày, lúc đồng hồ báo thức vang lên đều là lúc Thịnh Vọng Thư buồn ngủ nhất.
Ngôn Lạc tắt đồng hồ báo thức đi, nhẹ chân nhẹ tay rời giường.
Cô nhắm mắt lại, lười nhác xoay người, nói với anh một tiếng "Chào buổi sáng" mơ hồ không rõ.
"Chào buổi sáng, em ngủ đi." Ngôn Lạc cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cô rồi đi vào toilet rửa mặt.
Thịnh Vọng Thư cứ thế nằm đó nghe tiếng nước chảy như có như không mà tiếp tục ngủ.
Những ngày tháng như thế kéo dài chẳng bao lâu, một ngày nọ, lúc sáng khi Thịnh Vọng Thư ngủ không nghe thấy một chút tiếng động nào trong toilet nữa, thậm chí dựng lỗ tai lên lắng nghe cũng không nghe được tiếng bước chân của Ngôn Lạc.
Cô đột nhiên không còn buồn ngủ nữa, đứng dậy đi quanh các phòng tìm anh, cuối cùng tìm thấy anh ở toilet phòng cho khách.
Ngôn Lạc quay đầu lại thì nhìn thấy cô, hỏi: "Sao lại dậy rồi?"
Thịnh Vọng Thư cảm thấy kỳ lạ, hỏi ngược lại anh: "Sao anh lại chạy đến đây rửa mặt?"
"Anh sợ làm ồn đến em." Ngôn Lạc rút một chiếc khăn lau mặt ra lau đi nước đọng trên mặt.
"Về ngủ đi."
Thịnh Vọng Thư đứng yên ở cửa không nhúc nhích, chờ anh buông dao cạo râu xuống nghi ngờ mà nhìn về phía cô, cô mới đáp: "Anh về phòng ngủ chính rửa mặt đi, em không nghe thấy tiếng của anh, em không ngủ được."
Ngôn Lạc hơi giật mình trong thoáng chốc, bật cười: "Sao lại cứ thêm mấy bệnh vặt kỳ lạ thế này?"
Tuy là nói như thế nhưng anh lại lập tức về phòng ngủ chính với Thịnh Vọng Thư.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi buổi sáng Ngôn Lạc vẫn sẽ rửa mặt ở phòng ngủ chính.
Có đôi khi, anh còn sẽ cố ý để cửa toilet khép hờ, để cho âm thanh không nhẹ không nặng mà truyền ra ngoài, tạo thành tiếng ồn trắng giúp ngủ ngon (1) cho Thịnh Vọng Thư.
Bởi vì vẫn luôn thức đêm cùng với Thịnh Vọng Thư, Ngôn Lạc đổi thời gian tập thể dục buổi sáng thành buổi tối, thỉnh thoảng nếu như không thể tập tối thì mới dành ra chút thời gian để tập trong chốc lát vào buổi sáng.
Sau khi tập xong lại cần phải đi tắm.
Mỗi lẫn tắm rửa xong, khi anh vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, anh đều có thể nghe thấy được tiếng Thịnh Vọng Thư mơ mơ màng màng dặn dò ở trong phòng ngủ.
"Ngôn Lạc, nhớ sấy tóc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!