-"Eo, thế có nghĩa là xinh kinh khủng lắm ý nhỉ?"
Điệu chạy oà ra với tôi điệu đà hỏi, tôi gật đầu cái rụp.
-"Chả khủng thì thôi à? Khủng khiếp luôn á."
-"Khéo xinh khủng khiếp nhất cái cuộc đời này ý nhờ Đăng nhờ."
Giọng nó thỏ thẻ, bất chợt tôi thấy cô giáo giao cho nó vai dì ghẻ của Bạch Tuyết thật chẳng lệch đi đâu được mà. Với tư cách là chiếc gương thần thật thà biết tuốt và luôn trung thành tuyệt đối, tôi đáp.
-"Thì đó, mày mà xinh thứ nhì thì làm gì có ai xinh thứ nhất?"
-"Công nhận, không biết phúc phận ở đâu mà ba mẹ tớ có cô con gái xinh ghê thế chứ nị."
-"Ôi dào, thế đã là gì? Ba mẹ tao còn có thằng con trai học giỏi nhất khối một của trường tiểu học Ban Mai Xanh kia kìa."
-"Ừ, ba mẹ chúng mình đều có phúc như nhau á."
Nó đánh phủ đầu tôi bằng câu kết luận đầy hàm súc, mặc dù tôi thấy rõ là ba mẹ tôi có phúc hơn nhưng hỡi ôi đôi mắt long lanh kia sao có thể dễ thương đến thế? Thôi thì nhường con nhỏ chút cũng không sao, tôi tỏ vẻ đồng tình, nó chạy vào nhà thay váy rồi cùng tôi đem đồ đi trả.
Sau đó chúng tôi rủ nhau cùng làm bài tập. Con Điệu ôm cái chiếu rách mẹ nó vứt dưới bếp đem ra trải ngay dưới giậu mùng tơi, tôi bê giúp nó cái bàn gấp, hai đứa tôi ngồi ngoài vườn vừa viết vừa trò chuyện ríu rít.
-"Một chục trứng gà là bao nhiêu trứng hả Đăng?"
-"Mười quả."
Dễ ợt, ba Hải suốt ngày sai tôi đem cho dì Minh chục trứng mà.
-"Vậy chín mươi quả trứng trừ đi một chục quả thì còn bao nhiêu?"
Uầy khó thế? Phạm vi chín mươi cơ á? Đã học đến đâu nhỉ? Cái con này nó chuyên trị táy máy xem trước bài, đúng kiểu rảnh quá mà.
-"Ôi dào, mày cứ chịu khó suy nghĩ tý cho não nó hoạt động, lát không ra tao giảng cho."
Nó ngoan ngoãn nghe lời, đăm chiêu tính toán. Tôi nhân cơ hội chạy về mở vở của chị Thơm ra xem lời giải, đoạn quay lại cầm viên gạch viết lên tường số chín mươi trừ số mười sau đó e hèm.
-"9 trừ 1 bằng mấy hả Điệu?"
Điệu ngồi dưới chiếu, còn tôi thì đứng chắp tay đằng sau lưng y như cô giáo.
-"Bằng 8 Đăng ạ."
-"Vậy 0 trừ không 0 mấy?"
-"Bằng 0."
Tôi viết số tám và số không bên dưới phép trừ, sau đó khoanh tròn đáp án tám mươi, con Điệu há hốc ngạc nhiên, nó phục tôi ghê lắm.
-"Úi ngưỡng mộ, Đăng là thiên tài á."
-"Đừng tủi thân, mày cũng là vợ của thiên tài mà, khi nào lớn lên ý."
Tôi nhắc nhở, nó vui hơn hớn.
-"Ừ nhỉ? Xong lại còn có con gái rửa bát cho nữa chứ, thích chết mất."
Nó nhìn tôi cười tít mắt, gấp vở toán lại đem chính tả ra viết. Cô giáo chỉ giao viết hai dòng cơ mà nó luôn viết cả bốn dòng, được cái chăm như thế nhưng chữ lại xấu, chữ nó cứ bị tròn đều tăm tắp ý. Vở nó đơn điệu nhàm chán lắm chứ không như vở tôi, chữ O nghiêng bên này thì chữ Ô phải ngả bên kia, chữ A đã viết to thì chữ Ă phải nhỏ thôi, thế mới có tính nghệ thuật.
Mỗi lần cô giáo chấm xong trả bài ba Hải thường chẹp miệng bảo thôi con trai chữ nghĩa thế cũng tạm được rồi đẩy xe thồ ra đồng, còn mẹ Mây vừa húp canh vừa cười tươi roi rói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!