Chương 9: Đừng Đổi Ký Túc Xá

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Chiêu tự cho là mình đã khám phá ra chân tướng, lập trường vẫn còn đó, ngặt nỗi không ai thèm để ý, hắn đành ỉu xìu sờ mũi: "Chẳng lẽ em suy luận không đúng ư?"

Lục Cẩm Duyên nhìn hắn như nhìn người thiểu năng, trìu mến hỏi: "Bác sĩ khám thế nào?"

"Ha ha ha ha ha ha!" Đinh Hồng Vũ phát ra một tràng cười to, "Lão tam cậu thật biết đùa!"

"Không đúng ư? Không phải à?" Thẩm Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp, "Thế sao anh Lục lại quan tâm Tiểu Bạch như vậy chứ?"

Lục Cẩm Duyên không trả lời, Chu Phong thay hắn giải thích: "Tiểu Bạch mới đến, còn không học cùng khoa với chúng ta, tính cậu ấy xưa nay vốn chẳng dễ gần, nếu không chủ động nhiệt tình thì cậu ấy sẽ cảm thấy bị chúng ta xa cách.

"

Thẩm Chiêu tự ngẫm lại bản thân: "Em trừ lúc chơi game không gọi Tiểu Bạch ra thì chưa bao giờ bài trừ cậu ấy.

"

"Tính cách cậu cẩu thả, không chú ý tỉ mỉ, A Duyên vẫn cẩn thận hơn so với chúng ta.

" Chu Phong chỉ vào hộp tôm hùm đất, cười nói thêm, "Cho nên ấy, đừng có mà thòm thèm tôm hùm đất nữa.

"

"Được được được!" Thẩm Chiêu giơ tay đầu hàng, "Em không ăn tôm hùm đất của Tiểu Bạch nữa là được chứ gì?"

Lục Cẩm Duyên không yên lòng nhìn điện thoại: "Lần sau mua cho cậu một mình mười cân, cứ từ từ mà ăn.

"

"Được rồi mà!" Thẩm Chiêu van nài, đi được vài bước lại lui về, "Không đúng, có một vấn đề nữa!"

Lục Cẩm Duyên: "Sao mà cậu nhiều vấn đề cần hỏi vậy chứ?"

"Nhìn đi nhìn đi!" Thẩm Chiêu vỗ đùi, "Anh Lục nói chuyện với Tiểu Bạch rất dịu dàng, khác hẳn cách nói chuyện với em!"

Lục Cẩm Duyên thoáng mỉm cười: "Biết tại sao không?"

Thẩm Chiêu ghé tai lại gần: "Rửa tai lắng nghe.

"

"Bởi vì cậu xấu.

" Lục Cẩm Duyên vô tình đá hắn một cái.

Thẩm Chiêu nhoáng cái né ra: "Anh Lục! Anh anh anh… anh sao có thể bôi nhọ người khác vậy!"

"Nói thật mà cũng tính là bôi nhọ à?" Chu Phong ở bên cạnh bổ thêm một đao, "Cậu có đẹp bằng Tiểu Bạch không?"

"Chuyện đó… chuyện đó đúng là không bằng thật…" Thẩm Chiêu thành thật trả lời, chạy tới trước gương cẩn thận từng li từng tí soi mặt mình, "Nhưng khuôn mặt này của em đâu tính là xấu đâu?"

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi!" Chu Phong quay đầu hô lên, "Cửa không khóa!"

Khương Duật Bạch đẩy cửa vào: "Tôi về rồi.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!