Khương Duật Bạch sợ lạnh, cứ đến mùa đông là tay chân lạnh giá, nhưng Lục Cẩm Diên thì quanh năm cơ thể ấm nóng.
Vì thế, mỗi mùa đông, Lục Cẩm Diên sẽ nắm tay cậu, ủ trong lòng bàn tay mình, rồi nhét vào túi áo. Khi ngủ chung vào buổi tối, anh còn đặt đôi chân lạnh buốt của cậu lên bụng mình để sưởi ấm, chờ ấm lên thì ôm cậu vào lòng.
Chỉ cần có Lục Cẩm Diên bên cạnh, cả đêm cậu như ôm một lò sưởi nhỏ, ngủ ngon và ngọt ngào hơn hẳn.
Cho đến một ngày, cậu bỗng nhận ra cả hai đã lớn, dù quan hệ tốt đến đâu cũng không nên như hồi nhỏ, ôm nhau ngủ chung chăn.
"Nhà anh nhiều phòng thế, không lẽ cái điều hòa nào cũng hỏng hết à?" Khương Duật Bạch vẫn cố phản kháng, "Em không muốn ngủ chung với anh."
Lục Cẩm Diên rõ ràng đùa dai: "Chỉ cần anh muốn, điều hòa của cả nhà anh cái nào cũng hỏng."
Nói xong, anh quen thuộc kẹp chân cậu giữa đôi chân dài của mình, còn ép cậu giơ tay ôm eo anh.
Lúc này, Khương Duật Bạch càng không thể thoát ra được.
Vật lộn một hồi, cậu đành chấp nhận, cúi đầu vùi vào lồng ngực ấm áp, giọng rầu rĩ oán trách: "Tranh của em chưa có vẽ xong…"
"Ngủ trước đi, sáng mai muốn dậy lúc nào thì anh gọi em." Lục Cẩm Diên ôm cậu lăn một vòng, kéo chăn đắp kín cả hai.
Trong chăn lạnh ngắt, Khương Duật Bạch theo bản năng chui vào lòng anh, hấp thụ hơi ấm từ người anh.
Lục Cẩm Diên cong khóe môi, cố ý hỏi: "Vừa nãy còn bảo không muốn ngủ chung với anh, giờ lại chui vào lòng anh, là chú thỏ trắng nào đây?"
"Anh Cẩm Diên!" Khương Duật Bạch tay bị kẹp chặt, chỉ có thể dùng trán húc anh, "Nói thêm câu nữa, em đá anh xuống giường đấy!"
"Thôi thôi, không nói nữa…" Giọng anh đầy ý cười, siết chặt vòng tay ôm cậu, "Mất công có chú thỏ trắng nào đó húc anh đến ngất xỉu mất."
"Hừ!" Khương Duật Bạch hừ một tiếng qua mũi, nhắm mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi ý thức cậu mơ màng, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu: "Em ơi…"
"Ừ?" Khương Duật Bạch mơ hồ đáp.
"Chúng ta mãi như thế này, được không?" Lục Cẩm Diên kê cằm lên tóc cậu, giọng dịu dàng như dỗ dành, "Mãi không thay đổi, được không?"
Cả người Khương Duật Bạch như ngâm trong nước ấm, giọng nói bên tai trở nên xa xôi.
Nhưng cậu thoải mái đến mức không muốn suy nghĩ, gò má mềm mại cọ nhẹ vào ngực anh: "Ừ…"
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Lục Cẩm Diên mãn nguyện nhắm mắt.
—
Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc lại một năm nữa.
Lên lớp 11, Khương Duật Bạch được phân vào lớp chuyên mỹ thuật, còn Lục Cẩm Diên đương nhiên học lớp khoa học tự nhiên.
Khu văn khoa, khoa học tự nhiên và nghệ thuật của trường nằm ở các tòa nhà khác nhau, đặc biệt lớp khoa học tự nhiên và mỹ thuật cách nhau rất xa.
Ban đầu, Lục Cẩm Diên rất không vui, giờ nghỉ giữa tiết chỉ có mười phút cũng chạy đến tòa mỹ thuật tìm cậu, nhưng mỗi lần nói chưa được hai câu đã phải chạy về, vất vả lắm mới kịp chuông vào lớp.
Sau vài lần như vậy, Khương Duật Bạch không cho anh chạy qua nữa.
Dù tối hai người vẫn cùng về nhà, nhưng Lục Cẩm Diên trong lòng luôn tràn ngập cảm giác bất an khó nói.
Ban ngày không gặp được cậu, anh không biết cậu đang làm gì, tiếp xúc với ai, có bị ai bắt nạt không…
Cảm giác này bùng nổ khi anh biết cậu có bạn mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!