Chương 75: Phiên Ngoại 4.3 – Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã

Vì ở sân thể dục bất ngờ bị một cô gái chặn lại tỏ tình, mãi đến khi trở về khu lớp học, sắc mặt của Lục Cẩm Diên vẫn không được tốt lắm.

Hai người sóng vai bước lên cầu thang, tiếng bước chân trầm nặng vang lên từng nhịp, như thể gõ vào lòng người.

Ngay khi Khương Duật Bạch sắp rẽ lên tầng bốn, một bàn tay lớn đột nhiên vươn ra, kéo cậu vào một góc khuất ánh sáng mờ mờ.

"Anh Cẩm Diên?" Cậu hoảng hốt, theo bản năng đưa tay nắm lấy anh.

Trong lúc bối rối, một bàn tay khác chính xác nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng bàn tay để trấn an.

"Em ơi." Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Cẩm Diên cúi mắt nhìn cậu, hạ giọng hỏi, "Cô gái vừa nãy tỏ tình với em, em nghĩ gì?"

"Hả?" Khương Duật Bạch ngẩng mặt, nhỏ giọng đáp, "Chẳng nghĩ gì cả, em đâu quen cô ấy."

Lục Cẩm Diên trong lòng thoáng nhẹ nhõm, nhưng vẫn truy hỏi: "Dù là ai tỏ tình với em, em cũng sẽ không đồng ý, đúng không?"

Cậu hơi nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của anh.

"Em ơi, anh đã từng nói với em chưa, chúng ta giờ mới học cấp ba, nên tập trung vào việc học đúng không?" Thấy cậu không nói gì, Lục Cẩm Diên có chút sốt ruột, nói nhanh như bay, "Hơn nữa em còn nhỏ, lại đơn thuần như vậy, rất dễ bị người khác làm tổn thương. Em bây giờ hoàn toàn không phù hợp để yêu đương, biết không?"

"Biết rồi, biết rồi…" Khương Duật Bạch khẽ cười, "Em đâu có nói muốn yêu đương, anh gấp cái gì?"

Lục Cẩm Diên nghẹn lời, cứng miệng nói: "Anh không gấp, anh chỉ lo cho em thôi."

"Ừ." Cậu lên tiếng, "Thế em về lớp tự học nha?"

Lục Cẩm Diên kéo cậu vào lòng, giọng càng trầm hơn: "Không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ em, em có biết anh lo lắng thế nào không?"

Cậu kề mũi vào vai anh, giọng mềm mại đáp: "Anh yên tâm, em sẽ tự bảo vệ mình."

Lục Cẩm Diên còn định nói gì đó, nhưng dưới lầu vang lên một trận tiếng đùa giỡn, anh đành tạm thả tay: "Anh đưa em về lớp."

Hai người đi đến cửa lớp học, trên hành lang, các bạn cùng lớp vừa thấy họ liền nhìn chăm chú, xen lẫn vài tiếng xì xào không rõ.

"Anh đi đây, lát nữa gặp." Lục Cẩm Diên tận mắt nhìn cậu vào lớp, rồi mới quay về lớp mình.

Nghi Tử Khiên đang cãi nhau ầm ĩ với bạn cùng bàn, khóe mắt thoáng thấy cậu, lập tức quay sang: "Tiểu Bạch, vừa nãy tớ tìm cậu không thấy, cậu đi đâu thế?"

"Tớ đến sân thể dục." Khương Duật Bạch bước đến chỗ ngồi của mình "Có chuyện gì không?"

"Tớ quên mất…" Nghi Tử Khiên gãi đầu, ngốc nghếch cười, "Nhưng chắc không phải chuyện gì quan trọng."

"Tiểu Bạch, vừa nãy lại là Lục Cẩm Diên đưa cậu về à?" Cô bạn ngồi bàn sau thò người hỏi.

Cậu gật đầu: "Ừ."

"Hai người quan hệ tốt thật." Cô bạn không kìm được cảm thán, "Hai người thật sự không có quan hệ huyết thống sao?"

Cậu còn chưa kịp trả lời, một cô bạn cùng trường cấp hai xen vào: "Bây giờ thì chẳng là gì, hồi cấp hai có một tin đồn lan truyền khắp nơi—"

Nghe đến chuyện đồn đại, mắt các cô gái sáng rực: "Gì cơ, gì cơ?"

Cô bạn cấp hai: "Mọi người đều bảo Tiểu Bạch là con dâu nuôi từ bé của Lục Cẩm Diên!"

Mọi người lập tức cười rộ lên, chỉ có vẻ mặt của Nghi Tử Khiên lộ ra một chút kỳ lạ khó nói.

Cậu ngẩn người: "Có tin đồn này sao?"

"Cậu chưa nghe à?" Cô bạn cấp hai cố nhịn cười đến đỏ mặt, "Cũng đúng thôi, Lục Cẩm Diên bảo vệ cậu như bảo vệ cô vợ nhỏ, cậu không biết cũng bình thường, haha!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!