Chương 73: Phiên Ngoại 4.1 – Nếu Là Thanh Mai Trúc Mã

Một buổi sáng giữa tháng Tám, nhà họ Lục dọn vào biệt thự mới.

Tài xế cung kính mở cửa ghế sau, Lục Cẩm Diên nhảy xuống xe, vì chân dài chưa với tới đất nên lúc chạm đất hơi lảo đảo, nhưng nhanh chóng đứng vững.

Tô Ngọc Xu, mặc váy trắng, bước xuống từ phía bên kia, thấy con trai suýt ngã thì theo bản năng định chạy tới ôm, nhưng khóe mắt thoáng thấy chồng xuống xe, bà kìm lại, chỉ nhẹ nhàng nhắc: "Tiểu Diên, chậm thôi con."

Lục Cẩm Diên quay đầu nhìn mẹ, dùng giọng trẻ con lễ phép đáp: "Dạ, mẹ."

"Đi thôi." Ông Lục Dị Minh chỉnh lại cà vạt, đi đầu bước vào biệt thự.

Cô giúp việc dẫn Lục Cẩm Diên lên lầu, phòng cậu ở tầng hai, cách xa phòng bố mẹ.

Cậu bước vào nhìn qua, thấy phòng chẳng khác gì phòng cũ, liền chán chường ngồi xuống mép giường thẫn thờ.

Một lúc sau, dưới lầu vang lên tiếng xe khởi động, Lục Cẩm Diên mới "lộc cộc" chạy xuống.

Tô Ngọc Xu đang đứng trong sân gọi điện, nghe tiếng bước chân phía sau, bà lập tức ngắt máy, ngồi xổm xuống nhẹ ôm con trai: "Tiểu Diên thích phòng mới không?"

Lục Cẩm Diên gật đầu: "Thích ạ."

Đúng lúc ấy, cậu nghe tiếng cười đùa từ bên ngoài biệt thự, không khỏi bị thu hút.

Tô Ngọc Xu xoa đầu con trai, dịu dàng nói: "Tiểu Diên muốn ra ngoài chơi thì đi đi, nhưng nhớ về trước giờ cơm trưa nhé."

Lục Cẩm Diên nghĩ ngợi: "Vậy con lát nữa về."

Cậu rời biệt thự, lần theo tiếng cười đến ngôi nhà bên cạnh.

Tiếng ồn ào càng lúc càng gần, cậu đẩy cánh cổng khép hờ, thấy hai đứa trẻ lớn hơn đang chơi đua xe.

Một cô bảo mẫu tinh mắt phát hiện cậu: "Ơ, cháu là con nhà ai? Sao mà đẹp trai thế!"

"Dạ chào cô." Lục Cẩm Diên đứng thẳng người, lễ phép đáp, "Nhà cháu mới chuyển đến, ở ngay bên cạnh ạ."

Cô bảo mẫu thấy cậu mặc đồ hàng hiệu, lại cư xử tốt, biết ngay là tiểu thiếu gia nhà giàu, nhiệt tình hỏi: "Vậy cháu có muốn chơi cùng tụi nó không?"

Cháu cô bảo mẫu cũng gọi: "Lại đây chơi cùng bọn tớ đi!"

Món đồ chơi đua xe đối với Lục Cẩm Diên hơi trẻ con, cậu chưa từng chơi mấy thứ này, nhưng vẫn bước tới.

Một đứa trẻ đưa chiếc xe đua trong tay cho cậu, rồi chạy ra ngoài: "Ra ngoài chơi đi, ngoài kia rộng hơn!"

Lục Cẩm Diên nhận xe đua, bất chợt ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai.

Sau song cửa sổ sắt là một bóng dáng nhỏ xíu, thấy cậu nhìn qua thì như chú thỏ giật mình rụt xuống, biến mất ngay tức khắc.

Dù chỉ thoáng nhìn, đôi mắt trong veo như thủy tinh của bóng dáng ấy đã in vào đầu Lục Cẩm Diên.

Gần đây, ông Lục Dị Minh bận việc công ty, hiếm về nhà, nên cậu hiếm hoi có thời gian tự do.

Lục Cẩm Diên bắt đầu thường xuyên sang sân nhà bên cạnh, đôi khi chơi cùng hai đứa trẻ lớn hơn, đôi khi chỉ ngồi trong sân ngước nhìn cửa sổ tầng hai.

Lại một lần nhìn nhau qua không trung, cậu phát hiện người sau cửa sổ dường như là một cậu bé nhỏ hơn mình.

Cậu không hiểu, sao cậu bé cứ trốn sau cửa sổ nhìn họ chơi, chẳng lẽ bố cậu bé còn nghiêm khắc hơn bố cậu?

Hôm nay, Lục Cẩm Diên không nhịn được hỏi cháu cô bảo mẫu: "Người ở phòng tầng hai là ai?"

"Ai cơ?" Đứa trẻ nhìn theo ngón tay cậu, "À, phòng đó là của con trai chú Khương, đây là nhà chú ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!