Chương 50: Dùng Cơ Thể Vây Chặt Cậu

Đôi môi mỏng như có như không chạm vào vành tai, khơi dậy một dòng điện tê dại khó tả, bùng nổ từ tai, nhanh chóng lan khắp toàn thân.

Khương Duật Bạch vốn đã khóc đến kiệt sức, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Lục Cẩm Diên, hoàn toàn không thể thoát khỏi vòng tay giam cầm của anh.

Lục Cẩm Diên rút một tay ra, ôm cậu nhấc lên, rồi lại để cánh tay cậu trượt xuống quàng lên cổ anh.

Khương Duật Bạch vô lực mặc anh sắp xếp, chỉ có thể khẽ lặp lại: "Lục Cẩm Diên, cậu thả tớ ra trước…"

"Không thả, chết cũng không thả…" Lục Cẩm Diên siết chặt eo cậu, mũi cao cọ qua cọ lại trên má mềm, như kẻ b**n th** lặp lại việc ngửi hơi thở thuộc về cậu.

Như một lữ khách sắp chết khát trong sa mạc, chỉ có thể dựa vào cách này để cầu sinh.

Dù chưa từng hôn môi mãnh liệt, nhưng không khí trong lồng ngực Khương Duật Bạch vẫn dần cạn kiệt theo động tác cọ xát.

Ngay khi cậu gần như không thở nổi, Lục Cẩm Diên cuối cùng thương xót buông tha, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Khương Duật Bạch hít thở trở lại, lồng ngực phập phồng hít lấy không khí mới.

Lục Cẩm Diên vẫn không thả cậu, bàn tay to v**t v* dọc theo cột sống hơi nhô lên, đợi cậu bình tĩnh hơn, mới thấp giọng hỏi: "Mơ thấy ác mộng gì, muốn kể cho tớ không?"

Khương Duật Bạch đã từ bỏ giãy giụa, má gối lên vai rộng, lặng lẽ cuộn mình trong lồng ngực ấm áp.

Có lẽ vì vừa tỉnh khỏi ác mộng nên con người dễ trở nên yếu đuối, hoặc do giọng người ôm cậu quá dịu dàng, lần đầu tiên cậu nảy sinh ý muốn giãi bày.

Lâu sau, Khương Duật Bạch khẽ mở miệng: "Mơ thấy chuyện hồi nhỏ."

"Ừ." Lục Cẩm Diên đáp, tay vẫn không ngừng v**t v* an ủi.

"Hồi nhỏ tớ thường bị nhốt trong phòng, chỉ có thể nhìn qua cửa sổ thấy bạn bè khác chơi ngoài sân." Giọng Khương Duật Bạch rất nhạt, như chỉ kể lại sự thật: "Vừa rồi tớ mơ thấy mình lại bị nhốt."

Lục Cẩm Diên gần như lập tức tưởng tượng cảnh đó, Tiểu Bạch nhỏ bé bị nhốt trong phòng, bám cửa sổ nhìn bạn bè khác với ánh mắt khao khát và ngưỡng mộ.

Khương Duật Bạch tiếp tục: "Đến khi  đi học, tưởng sẽ có bạn chơi cùng, nhưng vì lâu không tiếp xúc với người khác, tính tớ trở nên kỳ lạ, bọn trẻ không muốn chơi với tớ."

Nghĩ lại, tất cả là một vòng luẩn quẩn.

Tim Lục Cẩm Diên lại run lên, cúi đầu, lén hôn l*n đ*nh đầu cậu: "Khề hông kỳ lạ, Tiểu Bạch của chúng ta đáng yêu nhất, đáng yêu số một thiên hạ."

Khương Duật Bạch dừng lại: "Hồi nhỏ tớ không giống bây giờ."

"Dù thế nào, Tiểu Tiểu Bạch cũng đáng yêu như bây giờ." Lục Cẩm Diên cười, giọng dịu như nước: "Nếu hồi nhỏ tớ gặp cậu, chắc chắn từ lúc đó đã thích cậu rồi."

Họ sẽ là thanh mai trúc mã, anh sẽ tự tay nuôi lớn Tiểu Tiểu Bạch, che chở không để ai bắt nạt, rồi chậm rãi nuôi thành người yêu xinh đẹp của mình.

Khương Duật Bạch ngẩn ra, cúi hàng mi ướt nước mắt: "Cậu không thấy tớ ngốc sao? Ngoài vẽ tranh, tớ hình như chẳng biết làm gì."

"Không phải ai cũng kiên trì làm điều mình yêu thích, cậu biết vẽ tranh chưa đủ sao?" Lục Cẩm Diên nắm vai gầy, giọng nghiêm túc: "Những thứ khác cậu không cần biết, tớ biết là được, không biết tớ cũng có thể học vì cậu."

Ý định khóc lại trỗi dậy, Khương Duật Bạch hít mũi, không dám mở miệng.

Lục Cẩm Diên nhạy bén nhận ra cảm xúc cậu dao động, đổi chủ đề: "Tiểu Bạch, muốn nghe chuyện tuổi thơ của tớ không?"

"Ừ." Khương Duật Bạch phát ra âm mũi đáng yêu.

"Tuổi thơ của tớ hơi nhàm chán, cơ bản toàn ở trong các lớp huấn luyện." Lục Cẩm Diên dùng ngón cái xoa nhẹ vai cậu, hồi tưởng đơn giản: "Ba tớ kỳ vọng rất cao, đi kèm là tiêu chuẩn và yêu cầu khắt khe."

Ba anh là kiểu phụ huynh truyền thống Trung Quốc, nghiêm khắc và bảo thủ, không chỉ yêu cầu anh học giỏi nhất, mà còn phải xuất sắc mọi mặt.

Còn mẹ anh nhu nhược, không bao giờ dám phản đối quyết định của chồng, ngay cả tình thương mẹ cũng phải nhìn sắc mặt chồng mà hành động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!