Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Tề Đông Đông, Khương Duật Bạch không có một người bạn thân nào.
Cậu và Tề Đông Đông đều là cong, cho nên cậu cũng chả rõ bình thường trai thẳng sẽ chung đụng ra sao với bạn bè.
Có lẽ việc uống chung một chai nước đối với trai thẳng mà nói là chuyện bình thường rất hay thấy, dẫu gì bây giờ Lục Cẩm Duyên vẫn chưa biết tính hướng của cậu.
Nghĩ đến đó, Khương Duật Bạch đè xuống sự mất tự nhiên trong lòng, cố gắng để vẻ mặt mình không kinh ngạc quá.
Lục Cẩm Duyên nhìn cậu, bỗng dưng đưa chai nước qua, cười hỏi: "Hay là cậu cũng muốn uống?"
Khương Duật Bạch không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu từ chối: "Tôi không uống.
"
Lục Cẩm Duyên hơi nhíu mày, ánh mắt dời về miệng chai mình vừa uống xong, không tiện nói thêm cái gì, thuận tay đặt chai nước lên bàn.
Khương Duật Bạch rũ lông mi xuống, cầm đũa gạt gạt bún, thấy không nóng lắm nữa thì bèn chuẩn bị ăn tiếp.
Có vết xe đổ lúc nãy, lần này cậu ăn rất cẩn thận nhã nhặn, nhai nhấm nháp từng miếng nhỏ rồi nuốt xuống, gần như không phát ra âm thanh gì.
Ăn được vài miếng, lại thấy không làm lơ được ánh mắt chòng chọc trên đầu mình, không nhịn được ngẩng lên hỏi: "Cậu không ăn à?"
"Ăn chứ.
" Lục Cẩm Duyên cười híp mắt đáp lại, cầm đũa gắp quả trứng cút nằm im lìm trong bát qua cho cậu, "Thấy cậu ăn hết trứng cút đầu tiên nên cho thêm hai quả nữa nè.
"
Khương Duật Bạch nhìn hai quả trứng cút nho nhỏ kia, định nói gì đó, cuối cùng đến bên miệng lại thành: "Cảm ơn.
"
Từ lúc hai người quen nhau tới giờ, hình như cậu vẫn luôn nói cảm ơn với Lục Cẩm Duyên.
Chốc lát, hai người một trước một sau ăn hết bát bún.
Lục Cẩm Duyên bưng bát lên húp cạn súp cà chua, vô cùng mỹ mãn theo sau lưng bạn học Khương, hỏi rằng: "Chiều nay có tiết không?"
Khương Duật Bạch lắc đầu: "Không có.
"
"Thế về ký túc xá chung nhé?" Lục Cẩm Duyên đưa ra lời mời.
Khương Duật Bạch rẽ sang một con đường nhỏ khác: "Tôi muốn đến siêu thị trước, mua chăn ga.
"
"Thế tôi cũng đi siêu thị.
" Lục Cẩm Duyên xỏ tay vào túi quần, thay đổi phương hướng mà đi theo, "Đúng rồi, tối qua ngủ giường của tôi dậy thấy thế nào?"
Giọng điệu của hắn rất đứng đắn, tựa như chỉ đang đơn thuần quan tâm đến trải nghiệm của người ngủ trên giường mình.
Chân Khương Duật Bạch hơi dừng lại, không khỏi nhớ tới luồng hơi thở quanh quẩn bên mình đêm qua, không chỉ chẳng khiến người ta chán ghét, mà còn giúp người luôn ngủ không sâu như cậu có một giấc an ổn.
Đương Nhiên, cậu sẽ không nói nhiều như thế với Lục Cẩm Duyên, rụt rè trả lời một câu: "Khá tốt.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!