Chương 49: Lao Vào Lòng Anh

Đầu óc Khương Duật Bạch trống rỗng vài giây, theo bản năng giãy giụa muốn đẩy đối phương ra, nhưng bàn tay to nắm cổ cậu chợt siết chặt hơn, ép cậu dán sát vào cơ thể nóng bỏng.

Lục Cẩm Diên vốn luôn ôn hòa lịch thiệp, bình thường đối với cậu càng dịu dàng hết mực, nhưng lúc này khi khống chế cậu lại giống một con thú đói tỉnh dậy từ giấc ngủ, bụng réo sục sôi.

Còn Khương Duật Bạch, chính là con mồi bị con thú ấy đè dưới móng vuốt sắc nhọn.

Đôi mắt đen nhánh u ám càng thêm tối tăm, chiếc mũi cao thẳng như có như không cọ vào chóp mũi cậu, hơi thở phả lên môi nóng bỏng đến giật mình.

"Có được không, Tiểu Bạch?" Giọng Lục Cẩm Diên trầm hẳn xuống, dán sát cậu hỏi bằng giọng mê hoặc: "Có được không…"

Chưa từng thân mật với bất kỳ ai như thế, Khương Duật Bạch đầu váng mắt hoa, như thể máu toàn thân dồn hết lên não, tim đập mạnh đến mức như muốn xuyên thủng lồng ngực.

Ngay trước khoảnh khắc đôi môi mỏng sắp chạm xuống, chiếc điện thoại dán đùi cậu đột nhiên rung lên, Khương Duật Bạch khó nhọc quay mặt đi.

Nụ hôn nóng bỏng, cuối cùng chỉ dừng lại ở khóe môi cậu.

"Điện thoại…" Khương Duật Bạch bị nóng đến tê dại sống lưng, giọng nói run rẩy: "Có điện thoại…"

Lục Cẩm Diên nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế thả tay đang giam cầm cậu.

Khương Duật Bạch vội vàng trốn sang đầu kia sofa, kéo ra khoảng cách an toàn với anh, khi lấy điện thoại từ túi quần ra, ngón tay vẫn run không kiểm soát.

Nhưng khi cậu thấy rõ thông báo cuộc gọi, nhiệt độ trên mặt lặng lẽ nguội lạnh.

Cậu không nhúc nhích, trơ mắt nhìn chiếc điện thoại rung lên rồi trở lại yên tĩnh.

"Sao không nghe?" Lục Cẩm Diên đã bình tĩnh lại, tựa vào lưng sofa, giọng hơi khàn hỏi.

Khương Duật Bạch chưa kịp nghĩ cách trả lời, điện thoại lại nhận được một tin nhắn.

Khương Minh Việt: "Vọng Giang Lâu, 7 giờ tối, đừng để người ta đợi."

Giọng điệu ra lệnh như thường lệ, như thể đang chỉ huy cấp dưới.

Ngón tay cậu siết chặt đến trắng bệch, Khương Duật Bạch tắt màn hình điện thoại: "Tối nay tớ phải ra ngoài một chuyến."

"Đi làm gì?" Lục Cẩm Diên biến sắc, nghĩ mình vừa bộc phát dọa cậu: "Xin lỗi Tiểu Bạch, vừa rồi tớ—"

"Chuyện nhà tớ." Khương Duật Bạch cắt ngang lời giải thích: "Nhà tớ bắt tớ đi xem mắt."

"Xem mắt?" Lục Cẩm Diên nhíu mày, phản ứng đầu tiên là hỏi: "Con trai hay con gái?"

Khương Duật Bạch khẽ đáp: "Con gái, nhà tớ chưa biết xu hướng tính dục của tớ."

Lục Cẩm Diên thở phào, rồi lại căng thẳng: "Vậy cậu thật sự định nghe nhà, đi xem mắt với con gái?"

"Không phải." Khương Duật Bạch nhìn về màn hình phim, như đã quyết tâm: "Tớ muốn nói rõ với đối phương."

Cậu hiểu tính cách Khương Minh Việt, không chỉ có thể tát cậu một cái rồi tiếp tục ép đi xem mắt như không có chuyện gì, mà còn có thể dùng chuyện này gây áp lực mãi mãi.

Cậu không thể trốn tránh nữa, cậu muốn giải quyết triệt để vấn đề này một lần.

Lục Cẩm Diên thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng, trầm giọng: "Được, vậy tớ đi cùng cậu."

Khương Duật Bạch sững sờ: "Không cần cậu đi cùng."

"Thêm một người, thêm một phần tự tin." Lục Cẩm Diên thề thốt đảm bảo: "Cậu yên tâm, không có lệnh của cậu, tớ tuyệt đối không hành động bừa bãi."

Suy nghĩ nghiêm túc vài giây, Khương Duật Bạch đáp: "Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!