Chương 47: Tớ Sắp Không Nhịn Nổi Nữa Rồi.

Trận mưa lớn này đến hung dữ, như không muốn sống trút xuống, tựa như ngàn vạn mũi kim bạc đồng loạt rơi xuống đất, phát ra tiếng bùm bùm vang dội.

Hạt mưa kết thành đường, đường lại nối thành màn mưa kín không kẽ hở, trước mắt Khương Duật Bạch một mảnh mông lung, nhưng hơi ấm sau lưng lại rõ ràng lạ thường.

Quen thuộc, ấm áp, phảng phất là điều duy nhất có thể dựa vào trong trời đất mênh mông này.

Sau một lúc lâu, Lục Cẩm Diên thấp giọng khuyên: "Tiểu Bạch, chúng ta về thôi."

Khương Duật Bạch tỉnh táo lại, giọng thấp khàn: "Cậu về trước đi."

"Chúng ta cùng về." Lục Cẩm Diên đổi tay cầm dù, vòng sang vị trí bên cạnh cậu.

Khương Duật Bạch nhớ tới cái tát kia, theo bản năng nghiêng mặt, không muốn để anh thấy má trái của mình.

Nhưng ánh mắt Lục Cẩm Diên nhanh hơn, phát hiện điều bất thường, giọng căng thẳng: "Mặt cậu sao thế?"

"Không có gì." Khương Duật Bạch lại nghiêng ra ngoài một chút, cố chấp lặp lại: "Lục Cẩm Diên, cậu về trước đi."

Lục Cẩm Diên sốt ruột, giơ tay nắm cằm ướt át của cậu, không cho cự tuyệt mà kéo gương mặt ấy về trước mặt.

Ngón tay chạm vào chỗ đau, Khương Duật Bạch nhăn mày vì đau.

Giây tiếp theo, nửa bên mặt vừa hồng vừa sưng đập vào mắt, Lục Cẩm Diên sững sờ, đau lòng và tức giận cùng lúc ập tới: "Ai làm?"

"Đừng hỏi." Khương Duật Bạch cụp hàng mi ướt đẫm, che giấu thần sắc trong mắt, giọng trống rỗng mơ hồ trong mưa lớn nghe khiến người tan nát cõi lòng: "Đừng hỏi, Lục Cẩm Diên."

Lục Cẩm Diên nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi nặng nề thở ra, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Anh buông tay nắm cằm, ngược lại ôm lấy vai mảnh khảnh, tận lực làm giọng dịu nhẹ: "Tớ không hỏi, Tiểu Bạch ngoan, chúng ta đến phòng y tế trước."

Khương Duật Bạch lắc đầu: "Tớ không muốn đi."

"Được, không đi." Ánh mắt Lục Cẩm Diên rất trầm: "Vậy chúng ta về ký túc xá."

"Cũng không muốn về ký túc xá." Khương Duật Bạch lại lắc đầu: "Tớ không muốn để họ thấy…"

Thấy bộ dạng chật vật và tồi tệ của mình.

Cậu không biết giải thích thế nào, cũng không thể đối mặt ánh mắt quan tâm hay tò mò của bạn cùng phòng.

Nửa câu sau giấu ở đầu lưỡi chưa nói ra, nhưng Lục Cẩm Diên dường như hiểu được.

Im lặng vài giây, anh lại mở miệng: "Tớ có căn hộ gần đây, có thể ở lại vào tối nay."

Khương Duật Bạch nhìn khuôn viên trường bị nước mưa bao phủ, cuối cùng gật đầu: "Ừ."

Mưa lớn quá, taxi cũng khó gọi, mười mấy phút sau hai người mới lên được xe.

Lục Cẩm Diên lên xe báo địa chỉ, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thuận miệng nói: "Mưa lớn quá ha, che dù mà vẫn ướt thế."

Thật ra Lục Cẩm Diên đến kịp thời, quần áo trên người Khương Duật Bạch không ướt lắm, chỉ tóc ướt sũng, mái hơi dài dính trên trán, không ngừng chảy xuống dòng nước nhỏ, chảy qua khóe mắt đỏ ửng, nhìn như một dòng lệ.

Trái tim Lục Cẩm Diên thắt lại, lễ phép hỏi: "Bác tài, có khăn giấy không ạ?"

"Có có có!" Tài xế lấy hộp giấy trên bảng điều khiển đưa ra sau: "Mau lau nước đi."

Lục Cẩm Diên cúi người nhận, rút vài tờ định lau cho Khương Duật Bạch, nhưng bị cậu nghiêng đầu tránh đi.

Động tác tay khựng giữa không trung, anh khẽ nhíu mày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!