Chương 46: Bạn Cùng Phòng Sao Không Tính Là Người Nhà?

"Anh nhìn kìa! Em đã nói là có người gắp được mà!" Cô gái bên cạnh thấy Lục Cẩm Diên cầm thú bông, lập tức kích động kêu lên, "Tớ đã nói căn bản không phải vấn đề IQ!"

Khương Duật Bạch đột nhiên tỉnh táo, hoảng loạn xoay người, giơ tay che đôi tai nóng bừng, cố gắng làm mình nguội bớt.

Chàng trai mất mặt, mạnh miệng nói: "Đó là trùng hợp thôi! Mèo mù vớ chuột chết!"

Lục Cẩm Diên liếc đối phương một cái, không mở miệng phản bác.

Anh đi đến bên Khương Duật Bạch, nhét con thỏ thú bông vào lòng Tiểu Bạch, thấp giọng hỏi: "Tớ gắp thêm con sói xám nữa, được không?"

Khương Duật Bạch ôm chặt thú bông: "Còn gắp được nữa sao?"

"Đương nhiên." Lục Cẩm Diên khẽ mỉm cười, quay lại trước máy gắp thú.

Vì thế, cặp tình nhân kia chỉ có thể trơ mắt nhìn anh điều khiển tay cầm, rất nhanh lại gắp được một con sói xám thú bông nằm sấp.

Trước khi đi, Lục Cẩm Diên giơ thú bông quơ trước mặt chàng trai: "Lần này, không phải chỉ là may mắn đâu."

Chàng trai tức giận gầm gừ, bị bạn gái đẩy mạnh một cái: "Đừng nói nữa! Ngượng chết đi được!"

Lục Cẩm Diên vẫy tay áo, đưa sói xám cho Tiểu Bạch: "Đi thôi, Tiểu Bạch."

"Ừ." Khương Duật Bạch theo tiếng, đi về phía lối ra.

Mãi đến trước khi ăn cơm, cậu vẫn ôm chặt hai con thú bông trong lòng.

"Để lên bàn đi." Lục Cẩm Diên nhìn cậu cười, "Thú bông đâu cần ăn gì."

Khương Duật Bạch liếc cái bàn, nhỏ giọng trả lời: "Tớ sợ làm bẩn chúng."

Lục Cẩm Diên suy nghĩ một chút, gọi nhân viên nhà hàng: "Chào, có thể cho chúng tớ một cái túi không? Để đựng thú bông."

"Đương nhiên không thành vấn đề!" Lát sau, nhân viên mang đến một cái túi xách tinh xảo, Khương Duật Bạch bỏ thú bông vào, đặt cạnh ghế.

Lát sau, lẩu uyên ương họ gọi được bưng lên.

Lục Cẩm Diên thả thịt bò và viên vào nồi cà chua, trong miệng hỏi: "Tiểu Bạch, hôm nay hẹn hò thế nào, chấm mấy điểm?"

"Hả?" Khương Duật Bạch ngẩng mi, "Hẹn hò?"

"Bằng không thì sao?" Lục Cẩm Diên mỉm cười nhìn cậu một cái, "Cậu tưởng gì?"

"Hôm nay không phải bồi cậu ra ngoài chơi—" Nói đến một nửa dừng lại, Khương Duật Bạch bỗng nhiên ý thức được mình sai.

Cùng với nói là cậu bồi Lục Cẩm Diên, chi bằng nói là Lục Cẩm Diên bồi cậu chơi cả buổi trưa.

"Thôi được, Tiểu Bạch nói không phải thì không phải." Lục Cẩm Diên không dây dưa vấn đề này, giọng không chút nào chán nản, "Vậy tớ tiếp tục nỗ lực, tranh thủ hẹn hò thật sự."

Khương Duật Bạch cụp mi, không khỏi nghĩ lại mình có phải quá đáng không?

Vài giây sau, cậu nhẹ giọng thừa nhận: "Lục Cẩm Diên, hôm nay tớ thật sự rất vui."

"Ừ." Lục Cẩm Diên dịu dàng đáp, "Cậu vui, tớ cũng vui."

Khương Duật Bạch mím môi: "Lần sau… Lần sau cậu muốn đi đâu, tớ với cậu cùng đi."

"Thật không?" Lục Cẩm Diên vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, cúi người hỏi tiếp: "Đi đâu cũng đi cùng tớ à?"

Khương Duật Bạch nghĩ nghĩ, nhấn mạnh: "Nơi bình thường thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!