Chương 44: Có Thể Hẹn Hò Với Cậu Không?

Ánh trăng xuyên qua lớp mây mỏng, tỏa ánh sáng lạnh lẽo, một cơn gió lạnh thổi qua, mặt hồ tình nhân yên ả gợn sóng lăn tăn.

Bóng dáng cao lớn của chàng trai đứng dưới ánh trăng, gương mặt trẻ trung tuấn tú đầy nghiêm túc, đôi mắt nóng bỏng ánh lên chút cầu xin hèn mọn, như thể chỉ cần cậu mở miệng từ chối, thâm tình trong mắt sẽ vỡ vụn thành vô số mảnh.

Môi mấp máy, cậu nhận ra mình không thể thốt ra lời từ chối.

Vài giây sau, anh cẩn thận nói: "Cậu không nói gì, vậy tớ coi như cậu đồng ý nhé."

Cậu bừng tỉnh khỏi ánh mắt mê hoặc: "Tớ—"

"Đúng thế, không từ chối tức là đồng ý." Anh không cho cậu cơ hội nói tiếp, tự tuyên bố, "Tiểu Bạch, tớ được phép theo đuổi cậu!"

Cậu ngẩn người: "Không phải…"

"Tớ, Lục Cẩm Diên!" Anh đột nhiên xoay người, đối diện hồ nước lấp lánh hét lớn, "Từ hôm nay, tớ sẽ theo đuổi Khương Duật Bạch!"

Giọng anh vui sướng như đứa trẻ nhận được món quà yêu thích.

Tim cậu run lên, vô thức nhìn quanh, xem có cặp đôi nào tản bộ ngang qua không.

Anh quay lại, khóe mắt đuôi mày rạng rỡ nụ cười mãn nguyện.

Cậu khẽ nhắc: "Cậu đừng hét to thế, lỡ người khác nghe thấy thì sao?"

"Nghe thấy thì đã sao?" Anh nhướng mày, cố ý cao giọng, "Tớ ước gì cả thế giới biết tớ tỏ tình với cậu!"

Vành tai cậu nóng lên, khẽ ngăn: "Lục Cẩm Diên!"

"Có mặt!" Anh đáp, lại dịu dàng như nước nhìn cậu, "Tớ vui lắm, Tiểu Bạch."

Ánh trăng sáng tỏ dừng trong mắt anh, tan thành những đốm sáng lấp lánh, rực rỡ mà mê hoặc.

Cậu không dám nhìn thêm, nghiêng mặt đi, đổi chủ đề: "Tớ muốn về ký túc xá."

"Được." Anh giơ tay, chỉnh lại áo khoác trên vai cậu, "Về thôi."

Trên đường về ký túc xá, cậu thường xuyên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng bên cạnh, dán chặt vào mặt mình.

Cậu rũ mi dài, cố tập trung đi đường, kết quả lại thất thần suýt bước vào hố.

May mắn, anh nhanh tay ôm vai cậu, kéo về chỗ bằng phẳng: "Cẩn thận chút."

"Cảm ơn." Cậu tránh vòng tay anh, lòng hơi bực bội.

Rõ ràng người luôn phân tâm là anh, sao suýt bước hụt lại là cậu?

"Nghĩ gì mà thất thần thế?" Anh nhìn cậu, vẫn cười.

Cậu không muốn để ý, bước nhanh về cửa ký túc xá.

"Chờ tớ với, Tiểu Bạch." Anh sải vài bước dài đuổi kịp, tiếp tục sóng vai.

Đẩy cửa ký túc xá, cậu vừa đi vừa hỏi: "Cậu tắm trước, hay tớ tắm trước?"

"Cậu tắm trước đi." Anh đứng ở cửa, không vào, "Tớ xuống sân chạy vài vòng."

"Cái gì?" Cậu kinh ngạc quay lại nhìn anh, "Trễ thế này mà cậu còn chạy bộ?"

Anh lùi lại, giọng ý vị sâu xa: "Quá kích động, phải phát tiết chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!