Dù anh đã tập dợt trong lòng hàng ngàn lần, nhưng vẫn không kìm được nhịp tim đập thình thịch như sấm, gần như át cả giọng tỏ tình của anh.
Cậu đứng tại chỗ, lặng lẽ đối diện anh, nhất thời không thể hiểu hết ý nghĩa của bốn chữ "Tớ thích cậu".
Ánh đèn trong phòng vẽ quá sáng, sáng đến mức mọi thứ không thể che giấu, kể cả sự căng thẳng và bất an mà anh cố giữ bình tĩnh trên gương mặt.
Như thể một thế kỷ trôi qua, cậu chậm rãi chớp mi: "Đừng đùa kiểu này."
"Bùm" một tiếng, nhát búa cuối cùng giáng xuống.
Đáy mắt anh thoáng qua tia thất vọng, nhưng nhanh chóng che giấu, giọng dịu dàng mà nghiêm túc: "Không đùa đâu. Thích một người, sao có thể đem ra đùa được?"
"Nhưng…" Cậu ngây ra, thậm chí thấy ánh đèn trước mắt không chân thực, "Nhưng cậu rõ ràng là trai thẳng, sao lại…"
Cậu từng nghe nhiều lời tỏ tình, từ nam lẫn nữ, mỗi lần đều có thể lý trí mà từ chối.
Chỉ lần này, cảm giác hoang mang trong lòng cậu lớn hơn tất cả.
Vì người tỏ tình là anh, người mà trong lòng cậu là hình mẫu trai thẳng cứng cỏi, ăn sâu bén rễ.
"Tớ biết hơi đột ngột, cậu khó chấp nhận ngay được, tớ hiểu mà." Anh khẽ cúi mắt, ánh nhìn dừng trên mảnh da trắng lộ ra dưới cổ áo cậu, "Tớ không cần cậu đáp lại ngay, dù sao cậu mới chia tay chưa lâu."
Cậu cuối cùng tỉnh táo lại, ngập ngừng hỏi: "Vậy sao cậu… giờ lại nói với tớ những điều này?"
Anh cười nhẹ: "Không muốn cậu băn khoăn mãi việc tớ có phải trai thẳng hay không."
Dù thế nào, hôm nay không phải thời điểm lý tưởng để tỏ tình, nhưng anh vừa nhận ra, chỉ cần trong lòng cậu anh vẫn là trai thẳng, cậu sẽ không bao giờ xem anh là ứng viên bạn trai.
Vì thế, anh không muốn tiếp tục ở bên người trong lòng với danh nghĩa trai thẳng, làm đủ hành động thân mật, mà cậu chỉ xem anh là bạn tốt đơn thuần.
Cậu nhíu mày, dần dần nghĩ ra một lý do hợp lý.
Chẳng lẽ anh vì muốn cậu yên tâm, nên cố ý nói mình cong, để cậu khỏi phiền lòng vì tin đồn?
Nếu không, chuyện tính hướng làm sao có thể thay đổi thất thường?
"Cậu chưa vẽ xong à?" Anh chuyển ánh mắt sang bức tranh phía sau, "Cậu vẽ tiếp đi, tớ không làm phiền đâu."
Nói xong, như thường lệ, anh kéo ghế ngồi gần, chờ cậu.
Cậu quay lại giá vẽ, khẽ thở ra, cầm bút tiếp tục tô màu.
Anh ngồi trên ghế, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp, dần dần, ánh mắt anh bị bức tranh thu hút.
Nhìn kỹ, bức tranh là một mảng xám đen sâu khác nhau, nhìn cẩn thận mới nhận ra là cây khô. Như khu rừng bị ngọn lửa thiêu rụi, cành lá cháy tẫn, thân cây đen đúa, toát lên tử khí nặng nề.
Anh đọc ra sự áp lực dày đặc từ bức tranh, hơi bồn chồn, không tự chủ đứng dậy.
Anh rất muốn nhắc nhở, chủ đề bức tranh nên là hy vọng chứ không phải tuyệt vọng, nhưng lại nghĩ nếu cậu vẽ vậy, chắc chắn có ý tưởng riêng, nên chỉ lặng lẽ đứng sau nhìn.
Cho đến khi cậu điều màu xanh lá, phác vài nét trên cành khô, rồi chuyển sang màu vàng tiếp tục vẽ.
Bức tranh u ám bỗng trở nên tươi sáng.
Một bông hoa vàng nhỏ nhú ra từ đầu cành khô, cánh hoa mềm mại đón gió vươn lên, như tràn đầy tò mò với thế giới.
Lòng anh khẽ động, lập tức nhớ đến bông hoa họ gặp trên cầu vòm ở cổ trấn.
Cậu không biết gì về tâm tư anh, đổi bút, phác vài nét, một chú chim sống động xuất hiện trên cành, cánh xanh biếc che trên bông hoa vàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!