Chương 40: Ai Bảo Tớ Thẳng

Cậu đặt hộp gỗ lên bàn, má vẫn còn hồng chưa tan, nghe vậy thì theo bản năng nắm chặt mép bàn, lắc đầu.

Vẻ mặt ngại ngùng xen lẫn cảnh giác của chú thỏ trắng nhỏ, trông thật sự quá đáng yêu, khiến anh rất muốn cắn cậu một cái, ngậm vào lòng, rồi từng chút từng chút…

"Sợ gì chứ?" Nghĩ vậy, anh bỗng cười, kiên nhẫn dẫn dắt, "Tớ không chụp nữa đâu, cậu không muốn lại đây xem ảnh chụp chung trông thế nào sao?"

Cậu do dự một chút, chậm rãi buông tay, bước về phía mép giường.

Chỉ là chụp một tấm ảnh chung thôi, phản ứng của cậu dường như hơi quá rồi.

Đông Đông bình thường cũng thích chụp ảnh cùng cậu, dù không đến mức mặt kề mặt như thế này.

"Chụp đẹp lắm." Anh giơ điện thoại lên trước mặt cậu, "Cậu thấy sao, Tiểu Bạch?"

Cậu nhìn vào màn hình điện thoại, nơi hai người kề sát nhau thân mật, không khỏi nhíu mày.

Anh tuấn tú, khóe môi khẽ cười nhìn vào màn hình, còn cậu thì mặt đỏ bừng, vẻ mặt lúng túng, trông ngốc nghếch.

"Sao thế, xấu à?" Anh nắm chặt điện thoại, hơi lo lắng liệu cậu có yêu cầu xóa ảnh không.

"Không phải xấu, chỉ là…" c** nh* giọng lẩm bẩm, "Trông tớ ngốc lắm."

"Sao thế được?" Anh không đồng tình, cất điện thoại, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt kề sát của hai người, vẻ mặt vô cùng hài lòng, "Rõ ràng rất đáng yêu, rất đẹp mà."

Bị anh khen như vậy, cậu mím môi, hơi ngại ngùng, không nỡ yêu cầu xóa ảnh.

Anh ngẩng gương mặt tuấn tú, thành khẩn nói: "Tớ không đăng đâu, bức ảnh này chỉ lưu trong điện thoại tớ, làm kỷ niệm, được không?"

Cậu đứng trước mặt anh, hiếm hoi cao hơn anh một chút, nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong chờ của anh, cuối cùng đồng ý: "Được, cậu giữ đi."

Mắt anh sáng lên, nở nụ cười rạng rỡ: "Tớ biết ngay Tiểu Bạch là tuyệt nhất mà!"

Bộ dạng vui vẻ này cũng có chút ngốc nghếch, cậu như nhìn thấy trên đầu anh mọc ra hai cái tai, đang vui vẻ động đậy.

Ngay lúc hai người đối diện nhau, cửa phòng tắm mở ra, Mục Tân Vũ tắm xong bước ra.

Cậu giật mình tỉnh táo, xoay người vòng sang bên kia giường: "Mọi người nghỉ ngơi sớm đi."

Ánh mắt anh dõi theo cậu, nhẹ nhàng nhắc: "Tóc cậu chưa khô hẳn, đợi một lát rồi ngủ."

"Được." Cậu đáp, ngồi bên mép giường mở điện thoại, vào khung chat với Đông Đông, xem lại tin nhắn trước đó.

Tề Đông Đông: [Tiểu Bạch, tình hình sao rồi?]

Tề Đông Đông: [Cậu đến núi Tiên Vân để vẽ thực tế mà, sao tự nhiên lại diễn cảnh chia tay?]

Khương Duật Bạch: [Lục Cẩm Diên cũng đến núi Tiên Vân.]

Tề Đông Đông: [Gì cơ?!]

Tề Đông Đông: [Cậu ấy không ở trường học, chạy xa tít đến núi Tiên Vân làm gì?]

Cậu suy nghĩ, trả lời: [Ngắm cảnh.]

Tề Đông Đông: […]

Tề Đông Đông: [Vậy nên, vừa nãy cậu diễn kịch trước mặt cậu ta?]

Khương Duật Bạch: [Cậu ấy đột nhiên bảo tớ, tận mắt thấy bạn trai tớ ngoại tình, kêu tớ chia tay ngay trước mặt cậu ấy.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!