Chương 37: Dù Có Mưa Dao, Tớ Cũng Sẽ Đến

Tiếng mặc quần áo sột soạt vang rõ qua loa điện thoại, dù đã úp màn hình, tai Khương Duật Bạch vẫn còn nóng ran.

Gần đây, Lục Cẩm Diên ở trước mặt cậu hoàn toàn thả lỏng, như chẳng còn lo cậu là người đồng tính.

Cũng chẳng sợ cậu có ý đồ gì với anh.

"Mặc xong rồi, Tiểu Bạch." Lục Cẩm Diên thành thật mặc áo tắm dài, rồi giơ điện thoại lên trước mặt, "Còn đó không?"

"Còn." Khương Duật Bạch cầm điện thoại, liếc khóe mắt xác nhận anh không lộ cơ ngực hay cơ bụng, rồi mới nhìn thẳng.

"Vừa nãy sốt ruột thật." Lục Cẩm Diên vuốt tóc mái, để lộ nụ cười sâu sắc, "Không phải tớ cố ý không bận áo đâu"

"Ừ." Khương Duật Bạch tin lời anh, bỗng nhận ra anh mặc áo tắm dài, khung cảnh sau lưng chẳng giống ký túc xá, tò mò hỏi, "Cậu không ở ký túc xá à?"

"Ừ, tớ ở khách sạn ngoài này." Lục Cẩm Diên nhìn chằm chằm mặt cậu, "Hôm nay đánh giải khu vực phía đông. Đánh xong cũng khá muộn rồi, nên tớ không về ký túc."

"Hóa ra thế." Khương Duật Bạch lùi lại, ngồi xuống mép giường, "Hôm nay thi đấu, thắng không?"

Lục Cẩm Diên nhướn mày: "Cậu đoán xem?"

"Thắng." Khương Duật Bạch đáp không do dự.

"Đương nhiên rồi, hôm qua cậu còn cổ vũ tớ, sao tớ không thắng được?" Lục Cẩm Diên cong môi cười.

Khương Duật Bạch chống tay lên ga giường, hơi ngả người, chân thành nói: "Chúc mừng cậu, Lục Cẩm Diên."

"Cảm ơn Tiểu Bạch." Lục Cẩm Diên cười sâu hơn, chợt nhớ ra gì đó, giọng vi diệu thay đổi, "À, hôm nay bọn tớ thắng đội học viện thể dục."

Nói xong, anh cẩn thận quan sát sắc mặt cậu, đồng thời âm thầm nghĩ lời tiếp theo.

Nhưng Khương Duật Bạch chẳng chút dao động, chỉ đáp: "Ồ các cậu lợi hại thật."

Lời định nói nghẹn lại, Lục Cẩm Diên chẳng biết nói tiếp thế nào.

Nhưng cậu Bạch biết anh thắng tên tra nam kia, vẫn chân thành vui cho anh, điều này có nghĩa là…

Tên tra nam chẳng còn quan trọng trong lòng cậu Bạch?

Nghĩ vậy, nụ cười cứng đờ trên môi anh lại trở nên rạng rỡ, Lục Cẩm Diên đổi chủ đề: "Vẽ thực địa của cậu thế nào? Thuận lợi chứ?"

"Thuận lợi." Khương Duật Bạch gật đầu, "Giáo sư Bùi nói đúng, thiên nhiên sẽ cho chúng ta cảm hứng mới."

"Vậy tốt rồi." Lục Cẩm Diên dịu dàng nhìn màn hình, vô tình bị giọt nước trên tóc cậu thu hút, lăn theo dấu ướt vào cổ áo rộng thùng thình.

Hôm nay Khương Duật Bạch mặc áo thun rộng, có lẽ cậu gầy đi, cổ áo tròn để lộ hơn nửa xương quai xanh tinh xảo, nốt ruồi đỏ nhỏ cũng hiện rõ.

Cổ họng anh khô khốc, ánh mắt như dính chặt vào xương quai xanh, giọng Lục Cẩm Diên hơi khàn: "Tiểu Bạch, lau khô tóc rồi ngủ, không là đau đầu đấy."

Khương Duật Bạch sờ tóc: "Tớ vừa lau á."

"Không được, lau nửa vời không xong." Lục Cẩm Diên buộc mình rời mắt, "Khách sạn có máy sấy không? Nhớ sấy khô trước khi ngủ."

Trước sự kiên quyết của anh, Khương Duật Bạch thỏa hiệp: "Được, lát tớ sấy."

Lục Cẩm Diên định đáp, thì nghe đầu bên kia vang giọng nam lạ: "Tiểu Bạch, cậu biết máy sấy để đâu không?"

Nụ cười trên môi anh tụt xuống, mày nhíu lại: "Tiểu Bạch, phòng cậu có người?"

"Là bạn cùng phòng." Khương Duật Bạch giải thích ngắn gọn, quay sang Mục Tân Vũ, "Xin lỗi, tớ không biết, cậu tìm thử xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!