Khương Duật Bạch chống tay vào ghế, trả lời chắc nịch: "Lạnh."
"Được thôi." Lục Cẩm Diên nhìn đôi tai đỏ rực của cậu, không dám trêu quá đà, cười khẽ, "Tiểu Bạch nói lạnh, vậy chắc chắn là lạnh."
Giọng anh mập mờ mang chút cưng chiều, khiến tim Khương Duật Bạch khẽ động, đỏ từ tai lan xuống cổ.
Hôm nay Lục Cẩm Diên bị gì thế, sao lại có những hành động kỳ lạ như vậy?
"Mặc xong rồi." Lục Cẩm Diên giơ tay mặc lại áo bóng rổ ướt mồ hôi, dùng giọng thương lượng, "Chờ bọn họ rời sân, chúng ta đi luyện bóng nhé?"
"Được." Khương Duật Bạch lúc này mới nhìn anh.
Lục Cẩm Diên ngồi xuống ghế bên cạnh: "Nghỉ một lát trước đã."
Khương Duật Bạch ngồi theo, chỉ cảm thấy người bên cạnh như mặt trời nhỏ, tỏa nhiệt không ngừng.
"Anh Lục!" Trình Mạnh Khang chạy tới, chào anh rồi quay sang Khương Duật Bạch, "Tiểu Bạch, tớ thêm WeChat cậu được không?"
Khương Duật Bạch chưa kịp phản ứng, ánh mắt Lục Cẩm Diên đã lạnh đi, thẳng thừng từ chối: "Không được."
Bình thường anh từ chối người khác thêm WeChat còn lịch sự tìm lý do, nhưng lần này chẳng để lối thoát.
"Ừm…" Trình Mạnh Khang rụt cổ, cố giải thích, "Tớ không có ý gì đâu, chỉ là thích bức tranh Tiểu Bạch vẽ cho tớ lần trước, nên muốn đặt thêm một bức chân dung."
"Lớp bọn họ chẳng phải ai cũng vẽ cho cậu rồi sao?" Lục Cẩm Diên cố ý vô tình khoác tay lên ghế bên cạnh, từ góc nhìn chính diện như ôm Khương Duật Bạch từ phía sau, "Tiểu Bạch bận lắm, tìm người khác trong lớp họ đi."
Trình Mạnh Khang căng da đầu nói tiếp: "Nhưng tớ thích nhất vẫn là bức Khương Duật Bạch vẽ…"
Dưới ánh mắt chẳng mấy thân thiện của Lục Cẩm Diên, giọng cậu ta dần nhỏ đi.
Không khí xung quanh như đóng băng.
"Lục Cẩm Diên nói đúng, tớ gần đây chuẩn bị thi triển lãm tranh, quả thực không có thời gian nhận vẽ." Vài giây sau, Khương Duật Bạch lên tiếng, "Xin lỗi, cậu hỏi người khác thử nhé."
"Tớ không vội!" Trình Mạnh Khang vẫy tay, "Khi nào cậu rảnh thì nói, chúng ta thêm WeChat trước được không!"
Lần này, chưa để Lục Cẩm Diên lên tiếng, Khương Duật Bạch gật đầu: "Được."
"Tiểu Bạch, cậu —" Tay Lục Cẩm Diên trên ghế siết chặt, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng muốn nói lại thôi, cuối cùng không ngăn cản.
Nếu Tiểu Bạch đã đồng ý, anh không thể can thiệp mạnh mẽ.
Huống chi, anh lấy tư cách gì để can thiệp?
Nghĩ đến đây, anh quay mặt đi, không nói gì, nhưng tay vẫn khoác sau lưng Khương Duật Bạch.
Thêm WeChat xong, Trình Mạnh Khang vui vẻ rời đi.
Khương Duật Bạch cất điện thoại, liếc người bên cạnh, thấy môi anh mím chặt, đường nét cằm căng cứng, hơi khó hiểu.
Đúng lúc, các đồng đội khác đi ngang, lần lượt chào Lục Cẩm Diên: "Anh Lục!"
"Hotboy lại đến cổ vũ anh Lục à?" Một đội viên c** tr*n cười hì hì, "Hotboy, gia nhập đội bóng rổ tụi tớ luôn đi, làm thành viên ngoài biên chế nhé?"
Một đội viên khác tò mò: "Hotboy biết chơi bóng rổ không?"
"Tớ đang dạy." Lục Cẩm Diên tựa lưng vào ghế, như sư tử nghỉ ngơi, "Sao, có ý kiến gì?"
Có người đáp lớn: "Anh Lục tự mình ra tay, tụi này dám có ý kiến gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!