Mấy bạn cùng phòng xúm lại, Đinh Hồng Vũ chỉ vào đôi giày bóng rổ hét lên: "Xịn thật!"
Dù không cướp được đôi giày phiên bản giới hạn, dáng vẻ nó đã khắc sâu trong đầu mọi người, muốn quên cũng chẳng nổi.
"Không phải—" Thẩm Chiếu suýt quỳ sụp, "Anh Lục, cậu nói là không săn được mà? Thế đôi giày trên chân cậu từ đâu ra?"
Lục Cẩm Diên cố nén nụ cười, giọng vui vẻ không giấu nổi: "Cậu đoán xem?"
"Không lẽ…" Thẩm Chiếu lùi mấy bước, "Anh Lục, không lẽ cậu mua giày nhái cao cấp à?"
Lục Cẩm Diên nhíu mày, giọng không vui: "Giày nhái? Mở to mắt nhìn kỹ lại đi!"
Chu Phong ôm cổ Thẩm Chiếu: "Lão tam, cậu nói gì thế? A Diên sao lại đi giày nhái được?"
Thẩm Chiếu vừa nói xong đã biết mình sai.
Nói một thằng con trai đi giày nhái trên sân bóng là thù không đội trời chung, kiểu muốn đánh nhau ngay.
"Xin lỗi anh Lục, tại tớ mồm thối!" Thẩm Chiếu giơ tay vờ tự tát, tích cực nhận lỗi, "Cậu chắc chắn không mang giày nhái, tớ chỉ quá sốc thôi!"
"Đúng thế anh Lục, đừng úp mở nữa, nói đi, đôi giày này từ đâu ra?" Đinh Hồng Vũ sốt ruột, "Có cách nào giúp tớ cướp một đôi không?"
Lục Cẩm Diên không tính so đo với lão tam, vô thức nhìn sang Tiểu Bạch đang im lặng bên cạnh.
Khương Duật Bạch đối mắt anh, khẽ lắc đầu.
Lục Cẩm Diên ngẩn ra, rồi bình tĩnh lại từ hưng phấn.
Tiểu Bạch chỉ cướp được một đôi, tặng anh, nếu bạn cùng phòng biết, khó tránh sẽ không vui.
Dù anh thấy điều này chứng tỏ mình đặc biệt trong lòng Tiểu Bạch.
"Bạn tớ giúp tớ săn." Lục Cẩm Diên kìm xúc động khoe khắp thế giới, "Cậu ấy không nói trước, chắc muốn tạo bất ngờ."
"Đù!" Đinh Hồng Vũ ghen tị đến mức giọng chua lòm, "Anh Lục, bạn gì thánh thiện thế? Cướp được giày mà không giữ, tặng cậu?"
Thẩm Chiếu ôm Chu Phong: "Anh Lục, bạn cậu còn thiếu bạn không? Tớ đăng ký được không?"
"Không được." Lục Cẩm Diên cự tuyệt dứt khoát, liếc Khương Duật Bạch, thêm, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Đây là món quà Tiểu Bạch tặng anh, chỉ dành riêng cho anh.
Nghe mọi người khen mình, Khương Duật Bạch ngượng mím môi, cúi đầu mở điện thoại, nhắn Tề Đông Đông.
Khương Duật Bạch: [Đông Đông, giày bóng rổ tặng Lục Cẩm Diên rồi.]
Khương Duật Bạch: [Cậu ấy thích lắm, nhận được là mang luôn.]
Tề Đông Đông: [Tớ bảo mà! Chẳng có thẳng nam nào không mê giày bóng rổ, nhất là phiên bản giới hạn collab!]
Tề Đông Đông: [Thế cậu yên tâm chưa?]
Khương Duật Bạch: [Ừ.]
Điều duy nhất làm cậu bất an là đôi giày này do bạn gái Đinh Hồng Vũ săn giùm.
Nếu cậu không đăng bài Weibo đó, búp bê cầu nắng cũng chẳng nhường giày…
Cậu đang nghĩ cách bù đắp cho Đinh Hồng Vũ, thì giọng quen vang lên: "Tiểu Bạch, chụp ảnh giúp tớ được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!