Chương 28: Tớ Thích, Thích Vô Cùng

Tay chà tóc khựng lại một chút, Khương Duật Bạch không kìm được nghiêng mắt nhìn người bên cạnh.

Cậu biết Lục Cẩm Diên vốn hào phóng, nhưng không ngờ lại hào phóng đến mức này, không chỉ tặng cậu quần áo, mà còn muốn tặng cả bạn trai cậu.

Trong khi đó, Lục Cẩm Diên ngồi ngay ngắn trước bàn, lưng thẳng tắp, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.

Anh gần như ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhưng không dám quay đầu lại.

Anh sợ ánh mắt đầy ghen tuông của mình sẽ để lộ cảm xúc thật.

Khương Duật Bạch thu tầm mắt, một tay gõ chữ trả lời: [Không cần.]

Ba chữ vừa gửi đi, như một lá bùa cứu mạng, khiến Lục Cẩm Diên thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra anh cũng không rõ tại sao mình lại hỏi câu đó, nhưng trong lòng anh rất rõ, nếu thật sự phải tự tay mua quần áo đôi cho "gã kia", chắc chắn anh sẽ nghẹn đến nội thương, hộc máu.

Khương Duật Bạch: [Cảm ơn cậu, tớ sẽ tự mua cho anh ấy.]

Hơi thở vừa nhẹ nhõm của Lục Cẩm Diên lại nghẹn trở lại.

Vài giây sau, anh đột nhiên đứng bật dậy, mở tủ lấy quần áo tắm: "Tớ đi tắm đây."

Thẩm Chiếu ngó sang, gọi với theo: "Anh Lục, tắm xong chơi một ván nhé!"

"Không chơi." Lục Cẩm Diên không ngoảnh lại, đi thẳng vào phòng tắm.

Khương Duật Bạch nhìn cánh cửa kính khép chặt, mơ hồ cảm thấy anh dường như không vui.

Nhíu mày suy nghĩ một lúc, cậu lại nhắn tin cho Đông Đông.

Khương Duật Bạch: [Đông Đông, hôm nay tớ nhận được quần áo Lục Cẩm Diên mua cho.]

Tề Đông Đông: [Sao tự nhiên cậu ta mua quần áo cho cậu?]

Khương Duật Bạch: [Tớ nghĩ là đáp lễ vì tai nghe.]

Tề Đông Đông: [Hóa ra là vậy, hotboy quả nhiên rất biết cách làm người!]

Tề Đông Đông: [Cậu ta mua quần áo gì? Hãng nào?]

Khương Duật Bạch: [Hãng tớ hay mặc.]

Tề Đông Đông: [Vậy là cậu ta dụng tâm thật, lần trước tụi mình đi dạo trung tâm thương mại cũng không thấy cửa hàng đó, không biết cậu ta mua ở đâu.]

Khương Duật Bạch ngẩn ra, nhớ lại Lục Cẩm Diên nói chỉ tình cờ thấy thấy của hàng này bên đường nên tiện tay mua.

Rõ ràng là để cậu yên tâm nhận quà.

Cậu nghĩ, có lẽ Lục Cẩm Diên cố ý nói vậy để cậu không áy náy.

Đang ngẩn ngơ, Đông Đông lại nhắn: [Cậu ta tặng thì cứ nhận đi, dù sao tụi mình cũng đang săn đôi giày liên danh cho cậu ta, cậu ta không thiệt đâu.]

Khương Duật Bạch: [Tớ nhận rồi.]

Khương Duật Bạch: [Nhưng vừa nãy cậu ấy hỏi có cần mua cho bạn trai tớ không, tớ từ chối thì cậu ấy có vẻ không vui.]

Tề Đông Đông: [???]

Tề Đông Đông: [Cậu ta bị gì thế, sao phải mua quần áo cho bạn trai cậu?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!