Trong lúc chuông reo mười mấy giây, Lục Cẩm Diên thoáng qua vài ý nghĩ, gương mặt tuấn tú âm trầm khó đoán.
"Alo." Cuộc gọi kết nối, giọng nói trong trẻo dễ nghe xuyên qua dòng điện truyền đến tai anh.
Chỉ một từ, như một lon nước ngọt ướp lạnh giữa hè, lập tức xoa dịu phần nào sự bồn chồn trong lòng Lục Cẩm Diên.
Đầu kia không nhận được phản hồi, gọi tên anh: "Lục Cẩm Diên?"
Lông mày nhíu chặt khẽ giãn ra, Lục Cẩm Diên hắng giọng, cố làm giọng mình nghe bình thường: "Ừ, là tớ."
Khương Duật Bạch lại hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Tớ muốn hỏi, tối nay cậu có về không?" Lục Cẩm Diên nhìn chằm chằm cuốn sách trước mặt, giọng bất giác căng lên.
Bên kia, Tề Đông Đông kề tai nghe lén, nghe xong lập tức lùi ra, ra hiệu bằng khẩu hình khoa trương: "Không về, không về…"
Khương Duật Bạch gật đầu, đáp: "Không về."
Nắm tay trên bàn siết chặt thêm, Lục Cẩm Diên cắn răng, cố ý mang theo chút ý cười: "Ngủ ở bên ngoài qua đêm không tốt đâu, Tiểu Bạch?"
Nghe như đang cười, nhưng nụ cười ấy chẳng hề chạm đến đôi mắt đen.
Tề Đông Đông trợn mắt, tiếp tục ra hiệu bằng giọng gió: "Nói cậu đang ở với bạn trai, bảo cậu ta yên tâm."
Khương Duật Bạch ngoan ngoãn lặp lại: "Tối nay tớ ở với bạn trai, cậu yên tâm."
Lục Cẩm Diên cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cảm xúc cuộn trào.
Chính vì cậu ở với cậu ta, tớ mới không yên tâm!
Đầu kia loáng thoáng vang lên một giọng nam trầm: "Tiểu Bạch, gọi điện với ai thế?"
"Tớ đang nói chuyện với bạn cùng phòng, xong ngay đây." Khương Duật Bạch che micro trả lời, rồi hỏi lại, "Còn chuyện gì không?"
"Khoan!" Lục Cẩm Diên đầu óc quay cuồng, ánh mắt dừng trên poster thi đấu dán tường, cuối cùng tìm được cớ đường hoàng, "Tối nay cậu không học bóng rổ à?"
"Hả?" Khương Duật Bạch liếc Đông Đông, nhỏ giọng đáp, "Mai hẹn lại được không?"
"Không được!" Lục Cẩm Diên buột miệng, nhưng nhận ra giọng mình không đúng, lập tức dịu đi, "Cậu mới tiếp xúc bóng rổ, phải rèn sắt khi còn nóng. Làm việc không nên bỏ dở, chẳng phải cậu nói thế sao?"
Khương Duật Bạch do dự: "Nhưng… tớ cũng lâu rồi không gặp bạn trai."
Nói xong, cậu liếc Đông Đông. Đông Đông lập tức giơ ngón cái cổ vũ.
"Từ mai tớ sẽ bận hơn, kỳ nghỉ quốc khánh chỉ còn hai ngày. Nếu cậu muốn học bóng rổ, phải tranh thủ từng chút thời gian." Lục Cẩm Diên ép mình bình tĩnh, càng nói càng tự nhiên, gần như tự thuyết phục bản thân, "Còn cơ hội gặp… bạn trai cậu mà, sau này còn gặp nhiều."
Khương Duật Bạch suy nghĩ: "Cậu nói cũng có lý, vậy lát nữa tớ về."
Lục Cẩm Diên chủ động liên lạc, chứng tỏ bài đăng của cậu đã có hiệu quả. Tối nay không cần ngủ ngoài nữa.
"Tiểu Bạch!" Tề Đông Đông bên cạnh lo lắng, nhưng không dám lên tiếng, chỉ điên cuồng làm mặt quỷ ngăn cản.
Nhưng Lục Cẩm Diên đã nhanh chóng chốt: "Được, tớ sẽ đến, lát gặp."
Nói xong, anh cúp máy ngay, như sợ đối phương đổi ý.
Gánh nặng trong lòng trút xuống, cảm giác chua xót cũng dần tan. Lục Cẩm Diên đặt điện thoại xuống, vài giây sau, khóe môi khẽ cong.
Thẩm Chiếu chứng kiến toàn bộ quá trình anh đổi sắc mặt, trợn mắt: "Anh Lục, cậu giận dữ thế chỉ vì Tiểu Bạch không về ngủ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!