Chương 22: Tớ Đi Chơi Với Bạn Trai

Khi Khương Duật Bạch từ văn phòng về trường, trời vẫn chưa tối.

Liếc nhìn thời gian, cậu đoán Lục Cẩm Diên chắc còn đang tập luyện ở sân bóng rổ, nên không làm phiền anh, định về ký túc xá đặt cặp sách trước.

Kết quả vừa đi được vài bước, cậu đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Chiếu.

Thẩm Chiếu: [Tiểu Bạch, cậu về khi nào thế, tớ đói chết mất…]

Khương Duật Bạch: [Cậu chưa ăn cơm à?]

Thẩm Chiếu: [Lúc đầu tưởng anh Lục trưa sẽ về, ai ngờ cậu ấy không về, mà tớ lại lười xuống lấy cơm hộp…]

Khương Duật Bạch: […]

Sao lại có người thà chịu đói còn hơn đặt ship đồ ăn cơ chứ?

Thẩm Chiếu: [Nếu cậu về thì tiện mang giúp tớ một suất cơm nhé!]

Thẩm Chiếu: [[yêu cậu. gif]]

Khương Duật Bạch đổi hướng, quay ra cổng trường mua cơm.

Chừng nửa tiếng sau, cậu đẩy cửa phòng 611, mùi cơm thơm lừng khiến Thẩm Chiếu lập tức biểu diễn một màn "hấp hối" đói khát bật dậy: "Tiểu Bạch! Cậu về rồi!"

Khương Duật Bạch từ chối cái ôm lao tới của y, đặt cơm lên bàn: "Dì còn tặng thêm một bát canh."

"Dì chắc chắn thấy cậu đẹp trai, yêu cậu muốn chết luôn, Tiểu Bạch!" Thẩm Chiếu tung một cái hôn gió, mở hộp cơm ra rồi ăn ngấu nghiến, trông như quỷ đói đầu thai 800 năm chưa được ăn.

Khương Duật Bạch ngồi xuống trước bàn, mở điện thoại trả lời tin nhắn của Đông Đông.

"Cơm bao nhiêu tiền thế, Tiểu Bạch?" Thẩm Chiếu ăn no bụng, cuối cùng nhớ tới tiền cơm.

Khương Duật Bạch chẳng buồn nâng mí mắt: "Không cần trả, tớ mời cậu."

"Tớ ngày nào cũng mang cơm cho hai người, sao lại không trả được?" Thẩm Chiếu lắc đầu "Bao nhiêu tiền, tớ chuyển cho cậu."

"Thật sự không cần." Khương Duật Bạch đặt điện thoại xuống, liếc nhìn cậu ta, "Cậu dạy tớ chơi game, tớ mời cậu ăn cơm."

Thẩm Chiếu nghĩ một lúc, không cố chấp trả tiền nữa, đập mạnh bàn, hào khí ngút trời: "Tớ đảm bảo sẽ kéo cậu lên rank cao!"

Khương Duật Bạch gật đầu: "Được."

Thẩm Chiếu nhìn hộp cơm thừa canh cặn, lấy điện thoại chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Caption: [Tình cảm từ bạn cùng phòng thân yêu [trái tim] [trái tim] [trái tim]]

Đăng xong, y thuận miệng hỏi: "Này Tiểu Bạch, tối nay cậu chơi game với tớ hay đi tìm anh Lục học bóng rổ?"

"Học bóng rổ." Khương Duật Bạch nghiêm túc giải thích, "Mai đội bóng của họ kết thúc tập huấn, sau này tớ tự luyện tập."

Cậu không thể phiền Lục Cẩm Diên ngày nào cũng dạy mình, đợi nắm được kỹ thuật cơ bản, rảnh rỗi là có thể tự luyện tập.

"Cũng đúng." Thẩm Chiếu giơ tay chào kiểu quân đội, "Dù sao sau này, hễ cậu muốn chơi game, cậu gọi là tớ có mặt ngay!"

Khương Duật Bạch ở lại ký túc xá một lúc, vẫn không đợi được tin nhắn của Lục Cẩm Diên.

Theo lý, giờ này tập huấn hẳn đã xong.

Cậu ngoảnh nhìn trời tối dần ngoài cửa sổ, định gửi WeChat hỏi một câu, nhưng vừa mở khung chat, Thẩm Chiếu bỗng gào lên: "Má ơi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!