Khương Duật Bạch không nhận ra áp suất bên cạnh đột ngột giảm xuống, cậu nghĩ ngợi rồi nói: "Cơ mà nếu cậu bận thì thôi vậy.
"
"Không bận không bận! Cho dù có việc lớn cũng kệ luôn!" Thẩm Chiêu vui vẻ khua tay múa chân, vỗ ngực thề son sắt đảm bảo, "Tuyệt đối bao dạy bao hiểu!"
"Lợi hại quá anh Thẩm ơi.
" Đinh Hồng Vũ nhịn không được trêu hắn, cầm đũa lên giả làm microphone, "Phỏng vấn chút đê, Tiểu Bạch sao cậu lại chọn anh Thẩm dạy cậu chơi game thế?"
Khương Duật Bạch như có điều suy nghĩ, định bụng trả lời thì bị cắt ngang.
"Đương nhiên vì kỹ thuật cao siêu của tôi rồi!" Thẩm Chiêu ra vẻ vênh váo ngồi xuống, gắp một miếng thịt kho tàu định ăn chúc mừng, ngờ đâu bị một đôi đũa vươn ra giữ lại.
Nhấc mắt lên đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh Lục.
"Buổi tối thì ăn ít thôi.
" Lục Cẩm Duyên miệng nam mô, bụng bồ dao găm, trong lời nói như giấu ý khác, "Ăn nhiều thịt quá, khéo đầu bị đần đi là không dạy Tiểu Bạch chơi game được đâu.
"
Tuy rằng trong lòng Thẩm Chiêu bồn chồn, nhưng hắn bị anh Lục áp chế lâu quá rồi, khó lắm mới thắng được một lần, dĩ nhiên sẽ không cho qua đơn giản như vậy được, cười hì hì đáp lại: "Ơ kìa, dù Tiểu Bạch chọn em, nhưng anh Lục đừng ghen ghét quá mà, sau này vẫn còn cơ hội á!"
Lục Cẩm Duyên cười lạnh, buông tay xuống: "Được thôi, vậy hai ta so tài chút nhé?"
"Đừng đừng đừng!" Thẩm Chiêu sợ hãi rụt đầu về, "Em không có may mắn đó đâu, anh Lục so tài với lão đại đi!"
"Gì cơ, sao lại là tôi?" Chu Phong tặc lưỡi, ghìm chặt cổ hắn, "Lão tam, tôi phát hiện cậu rất thích đẩy tôi xuống hố?"
"Yamete! Anh Phong tha cho em!" Thẩm Chiêu khoa trương kêu lên, khiến cho các nữ sinh ở cách đó không xa liên tục ngoái lại.
Một bàn năm anh đẹp trai, trong đó có hai người diện mạo vượt trội, không muốn người ta chú ý cũng hơi khó.
Đinh Hồng Vũ đập bàn cười to, nhanh chóng gia nhập trận chiến.
Khương Duật Bạch cũng hơi cong khóe môi, nhìn bạn cùng phòng cãi nhau ầm ĩ.
Chỉ có Lục Cẩm Duyên sắc mặt nghiêm nghị, vẫn còn nghi ngờ về bản thân và cuộc đời.
Tại sao Tiểu Bạch không chọn hắn? Chẳng lẽ chê trình độ chơi game của hắn không cao?
Không thể, nhìn sao thì hắn vẫn giỏi hơn lão tam mà!
Vấn đề đó vẫn luôn quấy nhiễu Lục Cẩm Duyên đến tận một ngày trước kỳ nghỉ Quốc khánh.
Lúc Khương Duật Bạch và Thẩm Chiêu đến đội bóng tìm hắn, hắn đang đứng trên sân bóng lau mồ hôi ướt như mưa.
Như là thần giao cách cảm khó nói thành lời, sau khi ném ba quả bóng vào khung rổ, Lục Cẩm Duyên nhanh nhẹn xoay người, đôi mắt như chim ưng quét qua một lượt, dừng trên bóng dáng cao ngất thanh tú của cậu, bất giác dịu lại.
"Anh Lục!" Thẩm Chiêu ra sức vẫy tay, la lớn, "Anh Lục bọn em tới cổ vũ cho anh nè!"
Lục Cẩm Duyên khép hai ngón tay lại, chào hỏi hai người đằng xa rồi lập tức nhận quả bóng đồng đội chuyền qua, tiếp tục thi đấu hiệp hai.
Hai mươi phút sau, Lục Cẩm Duyên ôm bóng rời sân, bước nhanh về phía khán đài.
"Anh Lục! Anh đẹp trai ngút trời luôn!" Thẩm Chiêu nhiệt tình nhào tới, "Em sẽ là fanboy của anh!"
Lục Cẩm Duyên duỗi tay đẩy vai hắn ra, từ chối vô tình: "Cảm ơn, tôi đây không thiếu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!