9
Không biết có phải thú vui ác ý của hoàng đế hay không mà Tông nhân phủ lại xếp ta và Dạ Lân vào hai phòng liền kề.
Ta là tự mình bước vào, còn hắn thì bị ngục tốt khiêng vào.
Lúc này hắn mặt mũi không còn giọt m/á/u, mồ hôi ướt đẫm, nằm vật trên đống rơm khô, chẳng còn chút phong thái tuấn nhã ngày nào.
Ta vốn không định để ý đến hắn, nhưng hắn lại như thể hận ta thấu xương.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đầy tia m/á/u h/u/n/g á/c nhìn chằm chằm ta, như muốn l/ộ/t da r/ó/c xương ta ngay tại chỗ.
Chậc!
Ta bực bội bước qua, từng bước thong thả, đứng trước hắn, từ trên cao nhìn xuống.
Hồi lâu, khóe môi ta cong lên, lộ nụ cười tàn nhẫn:
"Dạ thế tử, giờ nhìn ngươi chẳng khác nào một con chó."
Dạ Lân ngây người, ánh mắt không tin nổi.
Ngay sau đó, sắc mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, ngón tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, răng nghiến chặt, thân thể cứng đờ, run rẩy như dã thú bị dồn đến đường cùng.
Cứ như thể, chỉ cần ta tiến thêm một bước, hắn sẽ lao tới bóp c/h/ế/c ta ngay tức khắc.
Thế nhưng—hắn lại cười.
Từ trầm thấp đến cuồng dại, tiếng cười lan dần như vọng từ vực sâu, ánh mắt hắn nhìn ta, chất chứa vô vàn cảm xúc.
Khinh bỉ, oán hận, chế nhạo, đắc ý, kiêu căng.
Ta cau mày khó hiểu, không nhịn được hỏi:
"Ngươi điên rồi sao?"
Khóe miệng hắn càng cong lên dữ dội, bật ra một câu khiến người nghe lạnh gáy:
"Tư Khinh Nguyệt, ta biết ngươi yêu ta."
Đồng tử ta co rút kịch liệt.
Xác định rồi. Hắn thật sự bị ta kích đến phát điên.
Màn sáng lập tức nổ tung với một loạt dấu hỏi.
[??? Nam chính suy luận kiểu gì mà ra kết luận nữ phụ yêu hắn?]
[Khó bình thật, nhổ răng hắn là yêu? Chửi hắn như chó là yêu?]
[Không hổ danh là nam chính, tự tin như thế, cả trời đất này không ai địch nổi.]
Thấy ta im lặng không đáp, Dạ Lân càng thêm đắc ý:
"Lần đầu tại yến hội du xuân, ngươi và ta mới gặp thoáng qua một lần, vậy mà ngươi liền nhất kiến chung tình, về phủ, ngươi còn để phụ thân ngầm tỏ ý, mong ta sớm tới cửa cầu thân."
"Ta ở phủ ngươi, chỉ lướt mắt nhìn bức họa mãng xà quấn tùng, ngươi lập tức sai người đưa tặng."
"Ngươi và ta giao tiếp chẳng bao nhiêu, vậy mà ngươi biết ta thích ăn củ cải, rau tề, ghét ngọt, kỵ mật, biết ta yêu thích nghiên mực Liễu Châu, giấy Tuyên Châu, bút lông Thông Châu. Mỗi lần đưa quà đều hợp ý ta đến không thể chê vào đâu được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!