Chương 29: — Ngoại truyện: Góc nhìn Giang Hựu —

1

Từ nhỏ ta đã nhận ra, gia đình mình có một bí mật.

Là con của một nhà thương nhân bình thường, lại là độc tử của phụ thân, nhưng người chưa từng dạy ta đạo lý buôn bán.

Những gì ta học là Tứ thư Ngũ kinh, Quân tử Lục nghệ, binh pháp mưu lược.

Mà ở Đại Chu, thương nhân là tiện tịch — một thân phận thế tập, không thể khoa cử, cũng chẳng thể tòng quân.

Ta không hiểu vì sao mình phải học những thứ ấy.

Nhưng phụ thân bảo ta học, thì ta học.

Về sau, phụ thân vì ta mà định một mối hôn sự, tân nương là hoa khôi Bích Ngưng của Ỷ Thúy Lâu.

Mà nguyên nhân lại chỉ vì lời của thầy bói, rằng nàng vượng phu.

Ta biết phụ thân không phải kẻ mê tín, tuyệt đối sẽ không vì một lý do nực cười như vậy mà đưa ra quyết định ấy.

Khả năng duy nhất, chính là vì bí mật ấy — bí mật mà nhà ta luôn cố gắng che giấu.

Ta không thể hiểu nổi, nhưng dưới sự kiên quyết của phụ thân, ta đành thỏa hiệp.

Trước khi thành thân, ta lén vào Ỷ Thúy Lâu, gặp người sắp trở thành thê tử của mình.

Nhu nhược, xinh đẹp, chẳng khác gì bao nữ tử chốn nhân gian.

Ta tưởng cuộc đời mình sẽ cứ thế trôi qua, nào ngờ đêm ấy, khi đẩy cửa tân phòng, điều ta thấy lại là một gương mặt xa lạ.

Rực rỡ, mỹ lệ, như vầng trăng sáng vằng vặc trên trời cao.

Tất nhiên, tính khí nàng cũng giống như vẻ ngoài ấy — sắc sảo, sống động, đầy ngạo nghễ.

Ta thầm may mắn vì đã chấp thuận chuyện thành thân theo ý phụ thân, nếu không thì người cưới Bích Oanh đã là kẻ khác.

Và nàng, cũng sẽ xuất hiện trong phòng của người khác.

Nàng không biết mình mê người đến nhường nào, giống như một con vật nhỏ đang khiêu khích kẻ săn mồi, ngỡ rằng đã dọa lui được hắn, lại không biết, chỉ cần hắn khẽ há miệng, là có thể tha nàng đi dễ dàng.

May mắn thay, là ta.

May mắn thay, ta đủ lý trí.

Ta đưa nàng trở về phủ Thái úy, nàng cố ý gọi phủ y đến trước mặt ta, tra ra trong người có dược của Mông Hãn.

Nhìn giọt lệ không ngừng rơi trên gương mặt nàng, dù biết nàng đang cố ý, lòng ta vẫn không khỏi đau.

Đau lòng đến mức ta chỉ muốn xông thẳng vào Ung Hầu phủ, g/i/ế/c c/h/ế/c nam nhân kia.

Khi đó, ta không muốn thừa nhận ý nghĩ hèn mọn trong lòng mình.

Nhìn xem, vị hôn phu của ngươi đã bỏ thuốc mê ngươi, ngươi không cần phải gả cho hắn nữa.

"Ngươi cần ta làm gì?"

Khi hỏi ra câu ấy, trong lòng ta đã có quyết định — chỉ cần nàng gật đầu, chỉ cần nàng nói một tiếng "cần", ta sẽ vì nàng mà xông pha nơi hiểm địa, dọn sạch mọi chướng ngại.

Nhưng nàng không cần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!