Chương 23: (Vô Đề)

23

Ta biết, hoàng đế nhất định sẽ đồng ý.

Quả nhiên, chưa đầy một đêm, ngài đã đưa ra quyết định.

Thế nhưng, từ xưa đến nay, vương triều thay đổi suốt mấy ngàn năm, chưa từng xuất hiện một nữ đế.

Thiên hạ tất thảy nam nhân, hay nói đúng hơn là cổ kim bao đời, đều không hẹn mà cùng loại bỏ nữ nhân ra khỏi quyền lực.

Ngai vàng của Đại Chu, suốt mười sáu năm qua đã bị tông thất thèm khát, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép một nữ nhân bước lên vị trí đó, cho dù ta mang huyết thống thuần chính nhất.

Cho nên, trở ngại lớn nhất của chuyện này không phải hoàng đế, mà là thế tục, là thiên hạ.

Muốn đạt được mục đích, việc đầu tiên ta cần làm, chính là khuấy đảo cục diện này, hay nói đúng hơn, là khiến càng nhiều người tranh đoạt lợi ích này.

Ngày mồng tám tháng năm, hoàng đế hạ chiếu, phàm là quan viên tam phẩm trở lên, huân quý tử đệ, nếu tuổi tác phù hợp, đều phải tiến cung nhập học tại Thái học trong sáu tháng để học hành và khảo thí.

Ngài muốn vì công chúa duy nhất của mình tuyển chọn phò mã.

Một việc huy động quy mô lớn như vậy khiến triều thần không khỏi nghi ngờ.

Dù hoàng đế có yêu con gái như mạng, cũng không cần phải rầm rộ đến mức này chỉ để kén rể.

Việc này chẳng giống chọn rể, mà càng giống như tuyển trạng nguyên.

Rất nhanh, một tin tức từ trong cung lan ra, tựa như dung nham đỏ lửa đổ thẳng vào biển, khiến cả triều đình sôi sục.

Hoàng đế kén rể, hóa ra là để tìm người thừa kế ngai vàng — truyền ngôi cho con của công chúa.

Nói cách khác, nếu con cháu nhà ai được chọn làm phò mã, thì ngôi vị hoàng đế Đại Chu rất có thể sẽ rơi vào tay nhà ấy.

Đừng nhìn vào việc nói đứa trẻ mang họ Lý, chứ đến khi nó lớn, chẳng lẽ lại không thân cận với phụ thân ruột thịt của mình?

Huống hồ, cổ xưa từng có thuyết "tam đại hoàn tông", sau này thế nào còn chưa biết được!

Còn như tông thất không đồng ý?

Sợ quái gì! Việc nhà của hoàng đế, đến lượt các ngươi – đám thân thích xa gần – lắm lời hay sao!

Ngay cả đám huân quý từng đồng lòng muốn đưa Thế tử Khang Vương lên long ỷ cũng bắt đầu vả mặt tông thất.

Cái gì chứ!

Huân quý thế gia truyền thừa bao đời, nhà nào mà chẳng có thiếu niên tuấn tú được dạy dỗ nghiêm khắc, chẳng lẽ lại thua đám tông thất được nuôi như heo mỡ?

Một số nhà đủ tư cách nhưng không có con trai xuất sắc cũng chẳng buồn phiền, trong nhà không có, không đồng nghĩa họ hàng không có.

Chỉ một chiêu này, thế cục triều đình lập tức bị chia cắt thành mười mấy phe phái.

Mà trong cùng một phe, nhà nào có tử đệ đúng tuổi thì đều mang tâm tư riêng, âm thầm đề phòng lẫn nhau.

Con trai nhà mình không bằng người ta cũng không sao, nhỡ đâu, nhỡ đâu công chúa mắt mù, lại nhìn trúng thằng oắt nhà mình thì sao?

Chỉ trong khoảnh khắc, lại chẳng còn ai trong triều dám đối nghịch với hoàng đế.

Chưởng quản Đại Chu mấy chục năm, đây là lần đầu tiên hoàng đế nếm được hương vị thánh chỉ thông suốt, mệnh lệnh không bị cản trở, lòng ngài không khỏi sảng khoái hẳn lên.

Ngài âm thầm tiếc nuối, tiếc rằng cảm giác thỏa lòng này là phải đem ngai vàng dưới thân ra đổi lấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!