Chương 2: (Vô Đề)

2

Màn sáng khựng lại trong chốc lát, rồi bất ngờ tuôn ra một loạt chữ như sóng trào.

[Ha ha ha, "Ngươi là… yêu tinh phương nào???" là cái quỷ gì thế, nam phụ đang diễn trò dễ thương đấy à?]

[Không đúng, ai nói với ta là nữ phụ đ/ộ/c á/c lại đẹp đến vậy chứ!]

[Nhìn kỹ thì hoa khôi – nữ chính ấy, đúng là có phần nhạt nhòa thật! Nam chính đúng là không biết thưởng thức.]

[Ôi ôi mỹ nhân tỷ tỷ lại gần đây! Ta phát cuồng rồi, hôn hôn hôn hôn!]

[Các ngươi sao thế, định phản bội à? Dù có đẹp cũng là nữ phụ đ/ộ/c á/c, vừa mở miệng đã nổi giận với Giang Hựu, đợi mà xem, hắn đã ngấm ngầm ghi hận rồi.]

[Tỷ… tỷ muội, ánh mắt Giang Hựu kia không giống ghi hận đâu, lại như nhìn đến ngây dại thì đúng hơn!]

Ta liếc nhìn Giang Hựu một cách kỳ quái.

Quả nhiên, ánh mắt hắn dán chặt vào mặt ta, không hề chớp, trong con ngươi còn ẩn ẩn ý vị khó dò.

Ta lập tức nhướng mày, tức giận ném luôn khăn che đầu vào mặt hắn:

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn dám nhìn, bản tiểu thư m/ó/c mắt chó của ngươi ra!"

Tấm khăn đỏ vừa rơi xuống, một luồng hương thơm cũng lan tỏa, phả thẳng vào mặt. Giang Hựu vô thức hít nhẹ mấy hơi, gương mặt sậm màu như mật ong lập tức ửng đỏ thêm một phần.

[Không thể nào, không thể nào, Giang Hựu… yêu rồi sao?]

[Ha ha, hắn chịu nổi không đấy, mới là khăn che đầu thôi, nếu đổi thành yếm hay áo nhỏ, chẳng phải khiến hắn sướng đến ngất ngây hay sao!]

Ta càng thêm tức giận.

Cái gì mà nam phụ, cái gì mà thủ lĩnh nghĩa quân, rõ ràng là một tên lưu manh hạ tiện!

Ta tìm quanh tay bất cứ thứ gì, chộp lấy liền ném thẳng về phía hắn, không thèm đắn đo.

Giang Hựu sực tỉnh, né được đòn, hai ba bước đã áp sát, chế trụ ta ngay.

"Ngươi không thể yên lặng mà nói chuyện sao!"

Ta chẳng thèm để tâm, một mực giãy giụa, nhất quyết thoát khỏi tay hắn.

Hắn tay lớn như kìm sắt, chỉ cần một tay đã nắm chặt hai tay ta, sức lực mạnh đến kinh người.

Không thể vùng ra, ta liền vung chân đá hắn, vừa đá vừa lớn tiếng đe dọa:

"D/â/m tặc! Lưu manh hạ tiện!"

"Buông ta ra, bằng không ta để phụ thân ta tống cả nhà ngươi vào ngục!"

[Oa, nữ phụ thật gan, dám uy hiếp Giang Hựu, hắn trời sinh không chịu cúi đầu ai, dọa thế mà hắn sợ chắc?.]

[Gan đâu mà gan, chỉ là vừa độc vừa n/g/u thôi! Quen làm đại tiểu thư rồi, tưởng ai cũng phải nhường nhịn nàng ta.]

Nắm tay trắng nõn như mưa rơi không ngừng lên người hắn, chẳng đau nhưng vô cùng phiền phức.

Giang Hựu khẽ rủa một tiếng, dứt khoát siết ta vào lòng, lạnh giọng quát:

"Im ngay! Tin không, lão tử bây giờ lập tức thị tẩm ngươi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!