Chương 17: (Vô Đề)

17

Hoàng đế dành cho ta – nữ nhi thất lạc rồi tìm lại – ngàn vạn phần sủng ái và nhiệt tình.

Ngài đích thân lệnh cho một vị tông thân vương đã cao tuổi chủ trì đại lễ cho ta, vừa tế trời đất, lại bái cáo tổ tông.

Ngoài điện Phụng Thiên, ta khoác cát phục, đội mũ miện, được Hoàng đế nắm tay, từng bước từng bước dẫn lên bậc thềm cao chót vót.

Tới tận đỉnh, ta quay lại, tiếp nhận triều bái của bách quan.

Khoảnh khắc đó, toàn thân ta run rẩy, m/á/u trong huyết quản cuộn trào như sóng, gào thét vang vọng trong lòng ta – khát vọng vô tận đối với quyền lực, đối với thế lực.

Ta nghĩ, ta sinh ra là để đứng nơi cao, để nhìn xuống tất cả mọi người.

Tất cả!

Trở về trong cung, một hàng cung nhân đứng ngay ngắn trong điện đón ta.

Dẫn đầu là một bà vú mặc áo xám, tóc bạc phơ nhưng búi gọn không một sợi rối.

Gương mặt bà in đầy dấu tích tháng năm, song vẫn lờ mờ thấy được nét đẹp thuở xuân thì.

Màn sáng vỡ òa tiếng kinh ngạc.

[Là Nhập Họa! Cung nữ từng hầu hạ bên cạnh Vương mỹ nhân năm xưa.]

[Nghe nói sau khi Vương mỹ nhân qua đời, bà từ chối lời hoàng đế ban hôn, tự tay búi tóc thành bà vú, không gả ai cả.]

[Phải, suốt mười năm không thay đổi, trông coi lầu Cẩm Tú – nơi Vương mỹ nhân từng ở, chờ đợi đứa trẻ năm ấy quay về. Tiếc là…]

Đáng tiếc, điều bà ta chờ đợi suốt bao năm… lại là một kẻ mạo danh.

Ta âm thầm bổ sung câu này trong lòng.

Nhưng, thì sao chứ?

Xương cốt trung thần khắp núi xanh, linh hồn kẻ trung can nghĩa đảm khắp địa ngục.

Phụ thân ta làm quan mấy chục năm, từ một thư sinh nhỏ bé, từng bước tiến lên làm cận thần Thiên tử, chẳng lẽ ông không trung thành?

Kết quả thì sao? Bị tịch biên gia sản, r/ơ/i đ/ầ/u, t/h/i t/h/ể ném nơi hoang dã.

Vậy nên, trung thành của bà ta không dành cho ta, cớ sao ta phải tiếc nuối?

Ta khẽ cong khóe môi, chờ đám nô tỳ dập đầu thật mạnh, rồi mới dịu dàng gọi họ đứng lên.

Nhập Họa ngấn lệ mông lung nhìn ta, giọng nghẹn ngào:

"Công chúa, nô tỳ rốt cuộc cũng chờ được người trở về… Cho dù bây giờ có phải c/h/ế/t, nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện."

Ta do dự:

"Ngươi là Nhập Họa… cô cô?"

Nhập Họa vội lau nước mắt, xúc động gật đầu.

Ánh mắt bà ta dịu lại:

"Nếu nương nương nhìn thấy công chúa nay đã trưởng thành thế này, chắc chắn sẽ rất mãn nguyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!