Chương 12: (Vô Đề)

12

Ta gần như không cảm xúc, lặng lẽ nhìn Trương Toàn bưng khay dâng lên trước mặt Hoàng đế.

Tới thời khắc này, ngay cả Hoàng đế cũng thoáng lộ vẻ do dự bất an.

Đầu ngón tay ngài khẽ run, chần chừ giữa không trung hồi lâu mới chậm rãi vươn tới.

Khi giọt m/á/u rơi xuống, toàn thân ngài dồn hết chú ý vào chén nước, ánh mắt thành kính như tế lễ.

Mọi người trong điện nín thở, ánh mắt không rời khỏi chén ngọc.

Khoảnh khắc này, thế giới như ngưng đọng, chỉ có hai giọt m/á/u trong chén đang lặng lẽ di chuyển, cuối cùng—hòa quyện làm một.

"Hòa rồi! Hòa rồi!"

Trương Toàn như đứa trẻ, vui sướng hô lớn:

"Hoàng thượng, người thấy không? Chúng ta… tìm được Công chúa rồi!"

Môi Hoàng đế run rẩy, không thốt nên lời, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Ngài không ngừng gật đầu, miệng mấp máy, nhưng mãi không phát ra âm thanh.

Tốt quá! Tốt quá!

Trẫm tìm được Công chúa rồi! Con của trẫm…

Con của trẫm đã trở về! Trẫm không còn cô độc nữa!

Như pháo hoa rực rỡ nở rộ giữa màn đêm đen kịt, màn sáng bùng nổ, bình luận cuồn cuộn.

[A a a xúc động quá! Không biết vì sao mà nước mắt ta cứ tuôn rơi…]

[Đúng vậy! Ta vừa rồi còn nín thở cầu nguyện cho nữ phụ, vì nàng mà vui mừng khôn xiết.]

[Ta vốn là fan nữ chính, vậy mà giây phút này, lòng ta như được lấp đầy, vui mừng đến khó tin.]

[Hu hu ta hiểu, ta là fan nam chính mà giờ cười đến rách miệng, hu hu Dạ Lân xin lỗi, cho ta được cổ vũ tỷ tỷ nữ phụ ba phút, lát nữa về lại đồng cam cộng khổ với ngươi!]

[Bởi vì ta cũng là kẻ tầm thường, nhỏ bé, sống trong bùn lầy thế tục, bị cuốn trôi theo dòng đời. Ở đây, ta là người ngoài cuộc, cứ ngỡ hiểu thấu số phận người khác. Nhưng khi có một người, nàng vùng lên, xé toạc xiềng xích, viết lại vận mệnh, ta nghĩ, chúng ta – những kẻ bình phàm – thật khó không vì nàng mà tự hào, xúc động đến rơi lệ.]

[Huynh đài trên nói hay quá, ta không văn chương gì hết, ta nói thẳng ——Tư Khinh Nguyệt, ngươi quá đỉnh! Đỉnh đến nghẹt thở! Từ nay, ta không gọi ngươi là nữ phụ đ/ộ/c á/c nữa, ngươi là Tư Khinh Nguyệt, là tỷ tỷ của ta!]

[Ha ha ha kẻ phá vỡ không khí bị mời ra, nhưng — Tư Khinh Nguyệt, ngươi là thần trong lòng ta!]

Ta không thể kìm được nữa, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười rõ ràng hiện lên.

Phải thừa nhận, giây phút này, bọn họ thật sự rất đáng yêu.

Còn đáng yêu hơn cả lúc ngơ ngẩn tiết lộ tình tiết truyện cho ta.

Hoàng đế vẫn còn chìm trong xúc động, hồi lâu sau mới sực nhớ đến ta.

Ngài lảo đảo bước xuống ngự tọa, một tay ôm chặt lấy vai ta, ánh mắt tràn đầy chờ mong:

"Nguyệt nhi, trẫm là phụ hoàng của con."

Ta đương nhiên không thể để kỳ vọng của ngài rơi vào hư không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!