Chương 11: (Vô Đề)

11

Mẫu thân hành động sớm hơn ta dự liệu.

Sau khi đổi sang ngục mới không lâu, ngục tốt đã dẫn theo mấy thị vệ đại nội tới mở cửa:

"Thánh thượng truyền gặp."

Ta được đưa tới ngự tiền.

Vừa bước vào, mọi ánh mắt trong điện lập tức đổ dồn về phía ta, mà giữa đại điện, mẫu thân ta đang đứng chờ.

Ta thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng giấu đi vẻ ngạc nhiên.

Đang định quỳ xuống hành lễ, thân ảnh vận long bào màu vàng nhạt ở thượng vị đã không kịp chờ, vội vàng lên tiếng:

"Đây chính là Nguyệt nhi sao?"

Mẫu thân cung kính đáp:

"Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng là tiểu nữ – Tư Khinh Nguyệt."

"Khinh Nguyệt…" Hoàng đế lặp đi lặp lại tên ta, chậm rãi nhấm nháp từng chữ:

"Nguyệt sáng vằng vặc treo cao… hay! Tên hay lắm!"

Ngài vẫy tay với ta, ánh mắt tràn đầy hiền hòa:

"Nguyệt nhi, qua đây, để trẫm nhìn kỹ con một chút."

Ta có phần luống cuống, không khỏi đưa mắt nhìn mẫu thân.

Mẫu thân khẽ gật đầu, ra hiệu cho ta an tâm, ta mới mang theo đôi chút bất an bước lên.

[Lão hoàng đế kỳ thực đã coi nữ phụ là con gái ruột, không thể không nói, câu chuyện mẫu thân nữ phụ vừa biên ra rất hợp tình hợp lý.]

Hoàng đế cất giọng hiền hòa:

"Con bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ năm nay mười sáu tuổi."

Hoàng đế gật đầu trầm ngâm:

"Tuổi mười sáu… tốt, rất tốt."

Đột nhiên, sắc mặt ngài trầm xuống:

"Tư Khinh Nguyệt, ngươi đêm khuya xông vào phủ Ung hầu, hành hung gây thương tích, ngươi có biết tội?"

Ta lập tức quỳ xuống, giọng bình tĩnh, không cao không thấp:

"Hồi bẩm Hoàng thượng, thế tử phủ Ung hầu vô tình vô nghĩa, bội tín trước, thần nữ chỉ là lấy răng trả răng, lấy m/á/u đền m/á/u, không có tội đáng biết."

Ngài hừ lạnh một tiếng:

"Theo ngươi nói, vậy thiên hạ ai bị ức hiếp cũng tự dắt người đi g/i/ế/c, quốc pháp còn cần chăng, công đường còn mở để làm gì?"

Ta cúi đầu sát đất, giọng dõng dạc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!