Phá Nguyệt bỗng cảm thấy không bình thường, rất không bình thường.
Khi nàng phản ứng lại, thằng nhóc Man nắm tay nàng nãy giờ rút tay về một cách chậm chạp và ngập ngừng. Nàng quay đầu lại, trước tiên là nhìn thấy nụ cười vui vẻ của nó.
Vì sao nó lại cười? Nàng nghĩ.
Sau đó nàng thấy bên gốc cây cách đó vài bước, một luồng khói trắng bốc lên, trông như một luồng khói rất bình thường, sạch sẽ.
– Sau lưng! – Phá Nguyệt quát lên, chúng nhân quay đầu, giật mình. Bỗng dưng, xung quanh vang lên tiếng còi lanh lảnh kéo dài.
– Địch tối ta sáng, tránh đi trước! – Bộ Thiên Hành quát. Chúng nhân gật đầu, chạy về phía trước, Phá Nguyệt đang định bước đi, bàn tay tuột một cái, thằng nhóc Man nhân lúc nàng phân tâm, đã rút tay về. Định thần nhìn lại, nó đã như một con thỏ, chớp mắt biến mất trong làn khói trắng.
Nếu là khói độc thì hiển nhiên là nó không sợ. Phá Nguyệt cảm thấy trong tay mình có thứ gì đó mềm mại, cầm lên xem, là một chiếc lá màu tím, nhỏ và dài. Nàng chưa từng gặp loại lá này bao giờ, có lẽ là thằng nhóc Man nhét cho nàng.
Chúng nhân chạy về phía trước một đoạn, thấy rất nhiều binh sĩ quây lại một chỗ, trên mặt đất hình như có rất nhiều người nằm xuống. Khói trắng đã tan đi, nhưng ở bìa rừng vẫn còn tàn tích.
Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt lại gần, cảnh tượng rất thê thảm: Có lẽ khoảng mười binh sĩ nằm ngổn ngang trên nền tuyết. Làn da ở mặt, mu bàn tay của họ bị hở ra ngoài đều bị chất độc xâm thực, vừa sưng vừa thối, trông thật đáng sợ. Nhưng có lẽ vì sợ dụ địch nhân tới nên họ chỉ dám rên rỉ khe khẽ, không ai dám kêu to, nhưng đều lăn lộn trên đất vô cùng đau khổ.
– Xảy ra chuyện gì? – Bộ Thiên Hành hỏi.
Thì ra là khói độc bay đến, đám binh sĩ này ở ngoài cùng nên không để ý, hít phải khói độc, thành ra thế này. Trong quân y không thiếu người y thuật cao minh, nhưng khói độc này họ chưa từng nghe nói, không thuốc nào giải được. Bộ Thiên Hành bảo người gọi thợ săn dẫn đường tới, gã nhìn thấy thảm trạng của binh sĩ, sợ đến mềm nhũn cả người.
– Người Man! – Gã kinh hãi nói, – Đây là khói Tu La của người Man! Hít phải khói này thì toàn thân sẽ thối rữa, đau đớn ba ngày đêm mới chết!
Mọi người xung quanh im bặt.
Bắt được người Man chưa? – Bộ Thiên Hành lạnh lùng hỏi.
Tướng quân tiên phong lại gần đáp:
– … Vẫn chưa, các huynh đệ đã đuổi ra ngoài mười dặm, nhưng chúng quá quen thuộc địa hình nơi đây, chớp mắt đã biến mất. – Trên thực tế, ngay cả mặt mũi chúng thế nào họ cũng không thấy.
– Truyền lệnh, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Người Man đột nhiên xuất hiện chứng tỏ nơi này cách sào huyệt của chúng không xa. Trước khi trời tối phải tìm ra chúng, lấy được thuốc giải.
Chúng tướng nhận lệnh rời đi. Phá Nguyệt suy nghĩ, móc chiếc lá màu tím ra, nói:
– Vừa nãy thằng nhóc cho thiếp. – Mấy vị quân y cầm lấy xem, đều không biết là lá gì. Phá Nguyệt nghĩ ngợi, cắn một ít rồi nhai. Chúng nhân thấy nàng lấy thân mình ra thử độc thì đều giật mình. Bộ Thiên Hành nắm lấy tay nàng, nhìn nàng đầy quan tâm.
Phá Nguyệt suy nghĩ rất kỹ, nàng và Bộ Thiên Hành đều bách độc bất xâm, nếu thực sự có độc thì nàng sẽ có triệu chứng phản ứng, có thể dùng nội lực ép độc ra. Chẳng qua là chỉ hơi khó chịu một chút mà thôi.
Có điều lá đó vào miệng thấy ngọt mát, lát sau không có triệu chứng gì dị thường. Nàng bèn cho một binh sĩ trông có vẻ bị nặng nhất ăn chiếc lá đó.
Chúng nhân nín thở chờ đợi, lát sau hơi thở của binh sĩ đó trở nên đều đặn, trông có vẻ dễ chịu hơn nhiều, vết sưng trên mặt cũng bớt đi, nước dịch chảy ra từ chỗ loét đã dần se lại.
Chúng nhân thấy thế thì cả mừng, sai toàn quân đi tìm loại lá đó. Nhưng tìm suốt nửa canh giờ vẫn chẳng thu hoạch được gì, bọn họ lại rơi vào cục diện bế tắc.
Khi trời tối dần, Bộ Thiên Hành ra lệnh cho quân đội tăng cường phòng vệ ở vòng ngoài, còn mình nằm trong lều, ôm Phá Nguyệt trầm tư.
– Dấu chân kẻ đánh lén để lại rất kỳ quái. – Chàng nói, – Nông và nhỏ.
Phá Nguyệt ngẩn người:
– Thế là ý gì?
– Đều là người lùn, cao chừng như nàng. – Chàng cười cười, – Hoặc… đều là trẻ con.
Phá Nguyệt càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc người Man định làm gì? Nếu có ý giá hại thì vì sao thằng nhóc Man đó lại cho nàng giải dược? Nhưng nếu thực sự còn cái bẫy lớn hơn thì hành động hôm nay khác nào đánh rắn động cỏ?
– Nương tử không cần lo lắng. – Ánh mắt Bộ Thiên Hành nhàn nhạt, – Người Quân Hòa cũng thế, người Man cũng vậy. Ta sẽ không để chúng dắt mũi mình đi đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!