Tiếng người huyên náo xung quanh như gần như xa ập vào tai hai người, chẳng thể nghe rõ.
Duy chỉ có bốn mắt nhìn nhau, như làn nước thu, lặng lẽ không lời.
– Thẩm thẩm, Vương thúc vừa mới khỏe lại, hai người vào xe ngựa nói chuyện đi. – Mộ Dung Sung nhìn hai người, nhanh nhẹn đề nghị.
Phá Nguyệt quặn lòng:
– Thương thế của huynh không sao chứ? Mau lên xe ngựa đi.
– Ừ. – Mộ Dung Trạm hầu như trả lời ngay lập tức, lời vừa thốt ra mới thấy sự ngây ngô của mình.
Đã từng cùng nàng sớm sớm tối tối, lúc nào cũng hoảng hốt, quay đầu lại nhìn mới biết đời say mộng chết.
Xe ngựa chế tạo ở Đế Kinh, tinh xảo và rộng rãi đến không ngờ.
Rèm xe buông xuống, Phá Nguyệt ngồi một góc, mỉm cười hiền hòa.
Mộ Dung Trạm chỉ ngồi đối diện với nàng nửa khắc đã cảm thấy không thế tiếp tục, bèn đứng lên cười nói:
– Uống chút trà đã. – Xách bình trà lên, phát hiện tay mình run run, yên lặng giây lát mới ổn định lại được.
– Đại ca đâu? – Chàng quay lưng về phía nàng.
– Chàng ấy ở trong thành. – Nhắc tới Bộ Thiên Hành, tim Phá Nguyệt như tìm được chốn quay về.
– Tốt quá. – Chàng mang trà quay người lại, đặt một tách trước mặt nàng, đưa mắt liếc nhìn mười đầu ngón tay nhỏ nhắn lộ ra ngoài tay ống tay áo.
– Vì sao đi lâu vậy? – Chàng nâng tách trà lên, tay áo che mặt, nước nóng vào miệng, tâm thần thoáng định.
Phá Nguyệt sờ tách trà, nóng đến phỏng tay, vội vàng sờ lên dái tai, Mộ Dung Trạm bỏ tách trà không xuống, mặt trầm như nước nhìn nàng. Nàng nhận ra rất rõ ràng, lạ quá, chàng uống được nước trà nóng vậy sao.
– Dọc đường xảy ra chút bất thường, may mà không mấy nguy hiểm. – Nàng mỉm cười. – Sau khi vào thành, để A Bộ nói kỹ với huynh.
Chàng gật đầu.
Lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Phá Nguyệt nhìn chằm chằm vào tách trà, bỗng nghĩ, hay là nàng về thành trước.
Đang định đứng lên cáo từ thì chàng bỗng mở miệng.
Giọng tĩnh như nước, lại như có cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến mặt nước gợn sóng.
– Hai người… hẹn thề rồi chứ?
Ngón tay Phá Nguyệt vô thức siết chặt tay áo.
– Ừm.
Lại yên lặng.
Ánh mắt chàng rất điềm tĩnh, cũng rất hiền hòa, không một gợn sóng, như ánh chiều vàng rực, cũng như một hồ nước chết.
– Xin lỗi. Ta đi lâu quá, Hoàng đế có gây khó dễ gì cho huynh không? – Phá Nguyệt dịu dàng hỏi, lòng thầm hổ thẹn.
– Không đâu. Sao Hoàng huynh lại gây khó dễ cho ta được. – Chàng gần như lập tức trả lời.
-…Thế thì tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!