Chương 15: (Vô Đề)

Để lại cho Khổ Vô một bức thư, hai người Bộ Thiên Hành bèn đi về Đông Bắc.

Huynh muội Thập Tam thúc ngựa ngày đêm, làm cho hai người cũng phải dầm mưa dãi nắng vất vả. Một tháng sau, cuối cùng cũng tới thành Tử Bình, biên ải phía Đông của Quân Hòa quốc.

Từ đằng xa nhìn huynh muội Thập Tam đi vào quân doanh, hai người Bộ Thiên Hành không tiện đi theo, bèn tìm một khách điếm gần đó ở lại.

– Nghỉ ngơi trước. – Bộ Thiên Hành nói. – Canh ba xâm nhập vào doanh trại xem thế nào.

Hai người dùng bữa tối, Phá Nguyệt về phòng tắm rửa thay y phục, cắm đầu vào ngủ bù. Vừa tỉnh dậy đã thấy tinh lực dồi dào. Nàng nhìn sắc trời, đang định dậy sang phòng bên đánh thức Bộ Thiên Hành thì nghe thấy sau lưng có tiếng người cười nói:

– Ngủ đủ chưa?

Nàng mỉm cười quay lại, ôm lấy cổ chàng:

– Ừm, chúng ta hành động thôi.

Bộ Thiên Hành ở rất gần nàng, mũi chạm mũi, ánh mắt tối đi:

– Vừa mới canh hai… – Bàn tay đã luồn vào áo của nàng, lần theo những đường cong trơn mịn, bắt đầu sờ soạng.

Cảm nhận được hơi ấm ở lòng bàn tay chàng, Phá Nguyệt rên khẽ:

– A Bộ…

Hai người mới được nếm trải tình yêu lại phải cấm dục suốt nửa năm. Bộ Thiên Hành đã sớm lên kế hoạch sau khi xuống núi phải "tranh thủ luyện công", nhưng ngại vì tiểu tử Thập Tam đó ngày nào cũng chỉ ngủ có hai canh giờ, khiến chàng phải phi ngựa theo sát, không tài nào "hạ thủ" với Phá Nguyệt.

Lát nữa sẽ phải thăm dò quân doanh, ai mà biết có gặp phải phong ba gì không? Bộ Thiên Hành đâu chịu bỏ qua cơ hội này.

Lẳng lặng rút thắt lưng của nàng ra, yết hầu chàng như bị ai chặn lại. Thân hình yêu mị trước mắt trắng ngần như tuyết, mỗi một tấc da thịt đều khiến chàng yêu thương vô cùng.

Phá Nguyệt vốn được Nhan Phác Tông tận tâm nuôi dưỡng từ nhỏ, mục đích là để đáp ứng ham muốn kiểm soát và chiếm hữu của y. Thân hình nhỏ nhắn nay đã đủ trưởng thành, cũng đủ non nớt, yếu mềm, thêm vào đó là gương mặt tinh tế, đôi mắt mơ màng, giọng nói ngọt ngào, tất cả đều dễ dàng cám dỗ nam nhân, khiến người ta không thể kiểm soát mà muốn được cùng nàng ân ái.

Tuy Bộ Thiên Hành kính trọng, yêu thương nàng nhưng chàng chỉ là một nam tử bình thường. Lúc này thấy gò má nàng ửng hồng, hơi thở hổn hển, hai mắt sáng rực, căng thẳng chờ chàng thưởng thức. Dục vọng trong lòng thiêu đốt, muốn ngấu nghiến ghì chặt lấy nàng.

Nhưng vẻ yêu thương tình ý sâu nặng trong mắt nàng đã vỗ về trấn an những xung động gấp gáp cháy bỏng trong chàng. Bộ Thiên Hành hít sâu một hơi, không lập tức gần gũi nàng mà mượn ánh nến, rũ mắt nhìn nàng. Gò má Phá Nguyệt đỏ bừng, bị ánh mắt tối sẫm của chàng nhìn chăm chú khiến nàng không được tự nhiên.

– Chàng nhìn gì… – Phá Nguyệt giơ tay lên định che người mình. Ý cười trong mắt Bộ Thiên Hành càng nồng, sợ nàng bị lạnh bèn dùng chăn che bớt nửa thân trên của nàng, chỉ để lộ ra đôi chân dài thon thả, siết nhẹ, khe khẽ cắn.

Phá Nguyệt vừa thấy ngượng ngùng, vừa thấy kích thích. Chăn chất cao trên người, khiến nàng không nhìn rõ động tác của chàng, chỉ có thể cảm nhận đôi môi ấm nóng đang men theo bắp đùi, dần dần hướng lên chỗ nhạy cảm nhất.

– Ưm… đừng! – Phá Nguyệt cảm nhận được hai chân mình bị tách ra, một ngón tay nóng bỏng thô ráp tiến vào trong. Toàn thân nàng run rẩy, vừa trướng vừa đau. Chàng lại không nhanh không chậm, càng tiến sâu vào. Thi thoảng còn dỗ dành nàng:

– Nguyệt Nhi, nàng đẹp quá…

Lát sau có thứ gì đó trơn mịn, ẩm ướt thay thế ngón tay chàng tiến vào. Toàn thân Phá Nguyệt như rơi vào lò lửa, run rẩy:

– Chàng…

Thực ra những động tác này của Bộ Thiên Hành hoàn toàn dựa vào bản năng, hoàn toàn không có phương pháp nào cả. Nhưng đối với một nữ tử còn non nớt như Phá Nguyệt, thế là đủ rồi.

Chàng không lên tiếng, chỉ càng nhanh hơn. Phá Nguyệt cố sức khép hai chân lại, cong người lên, nhưng lại bị chàng ấn xuống. Phá Nguyệt càng khép chặt thì càng cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng cuồn cuộn trào dâng, vô cùng thẹn thùng, nghe thấy chàng bật ra tiếng cười.

Bộ Thiên Hành nắm hai chân của nàng, hôn lên gan bàn chân:

– Nguyệt Nhi quả nhiên…

Phá Nguyệt vừa thẹn vừa giận:

– Chàng lưu manh! – Nàng ngước lên nhìn, thấy gò má trắng trẻo của chàng ửng hồng, trông thật đáng yêu. Tim nàng mềm đi, vì dục tình mà cơ thể càng thêm nhạy cảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!