Người thiếu niên bật cười nói
"Đúng là quan gia ngỏ hẹp, xem ra lần này ngươi đừng hòng mà thoát thân!" Vừa rồi hắn đã dùng Mê Hồn Tán lấy chưởng lực ép vào khí phổi của Cao Bát, Cao Bát trúng phải đã bất tỉnh ngay tức khắc.
Hắn gọi người vào xích chân tay Cao Bát lại rồi lôi ra ngoài mang đi.
Cao Bát bật tỉnh dậy, mặt mày ướt nhẹp hẳn nhiên là bị tạt nước cho tỉnh lại. Hai mắt lờ đờ, rõ ràng là y đã gắng gượng lắm mới có thể nhỏm người dậy được.
Người thường trúng phải chưởng pháp Mê Hồn Tán chí ít phải đến vài ngày mới tỉnh lại được, nhưng khí chất của y khác người thường, nhờ luyện Huyệt Tịch Thần Công mà chống chịu được, y làu bàu mắng
"Tên khốn ngươi đã làm gì ta!"
Cao Bát ngước mắt lên nhìn, thì ra xung quanh đúng là căn phòng này lần trước y cùng đến với ba người thương buôn. Người trước mắt là tên thiếu niên, vẻ mặt tười cười đắc thắng nhìn y chằm chằm liền đưa tay chỉ nói thêm Cái tên khốn này!
Phía sau lưng hắn là người tiểu thư cải trang nam nhân ngồi trên một chiếc ghế bành, chân nhịp nhịp vừa thưởng thức trà vừa cười họa vào nói.
"Hóa ra lại là tên vô lại này!"
Cao Bát đưa mắt nhìn bật cười nói
"Lại là tiểu thư, tại sao lại dở thủ đoạn hèn hạ mà ám toán ta!"
"Tên này miệng lưỡi thật là bẩn thỉu khó nghe, hành tung không rõ ràng. Chủ nhân cứ để tại hạ thẳng tay trừng trị, đừng nhiều lời với hắn làm gì!"
Người thiếu niên mặt hầm hầm sát khí nói.
"Cho gọi ba tên huynh đệ kết nghĩa của hắn lại đây cho ta." Nữ tiểu thư cải trang nam nhân không nói, chỉ gọi một tên thuộc hạ bên cạnh.
Tên này răm rắp tuân lệnh bước ra ngoài một lúc đi vào, phía sau là ba người thương buôn mà Cao Bát kết nghĩa huynh đệ, thì buột miệng nói. Vậy là sao?
Ba người thương buôn bước đến đứng bên tả nữ tiểu thư cải trang nam nhân nghe hỏi
"Hắn có phải là người có đàn ngựa hay không?"
Ba người nhìn Cao Bát rồi gật đầu nói. Chính là người đó!
Tên thiếu niên bật cười khanh khách rồi cúi xuống cạnh Cao Bát hỏi.
"Nhà ngươi là người của Nam Lĩnh Hội?"
Cao Bát nghe hỏi vậy liền đáp
"Nam Lĩnh Hội là ai ta không biết, các ngươi tại sao lại hỏi ta chuyện này!"
"Ngươi còn không biết, vậy đàn ngựa ở đâu ngươi có?" Người thiếu niên lại hỏi vẻ đã bắt đầu khó chịu, rồi trỏ tay ba người thương buôn nói thêm
"Ba người kia kết nghĩa huynh đệ với ngươi, ngươi nhận ra họ không? Chính chúng đã đưa đàn ngựa cho bọn Nam Lĩnh Hội sau lại thấy ngươi dắt đàn ngựa đó, ngươi còn chối được hay sao!"
Cao Bát nghe hắn nói thì đã hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện thì bật cười nói
"Hóa ra là vậy! Thì ra họ là người cho bọn người ngốc nghếch đó ngựa, sau lại thấy ta mang chúng về rồi hỏi mua lại. Ta còn tưởng bọn họ là người tốt hóa ra chỉ là giả mạo, phụ lòng tốt của ta, thật là buồn cười!"
Ba người thương buôn nghe Cao Bát nói thì bất giác chột dạ, đều cúi gầm mặt xuống.
"Ba người mà ngươi gọi là huynh đệ đó là ba tiểu tướng trong đội quân lương của La Khải, họ dắt đàn gia súc cướp được ở đất Đại Việt mang về sung vào quân lương trong thành Indrapura. Đàn ngựa đó là loại chiến mã của quân Chiêm Thành."
Người thiếu niên quắc mắt nhìn ba người, cả ba đều cúi đầu nói Đúng vậy!
"Ngươi nói mau, họ đã đi đâu rồi?" Hắn nắm lấy vai áo Cao Bát hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!