Chương 173: Đánh Cờ {Ii}

Chế Vân đứng thần người nhìn hai lão già tỷ thí công phu, miệng không ngớt khen thầm. Thấy hai người đã giảng hòa uống trà thì quay người đi xuống khoang bếp chợt nghe gọi giật Ngươi định đi đâu!

Nàng ú ở quay lại chỉ thấy lão Cao Thần mắt hướng hai tên đại hán, một đen thô kệch, một to lớn vạm vỡ đang đi ra phía mạn thuyền, thì thở phào nhẹ nhõm

"Lão vẫn chưa nhận ra, sợ chết khiếp đi được!" Nàng nhìn thấy hai tên đại hán mặt mày đỏ ửng thì lấy làm lạ nán lại xem.

Không biết hai tên này đắc tội gì mà làm lão họ Cao đó giận dữ đến như vậy!

Hai tên đại hán nghe lão quát hỏi thì sợ xanh xám mặt mày, người run lên bần bật không dám động đậy đi về phía mạn thuyền nữa.

Lão Cao Thần uống một ngụm trà, thở hắt, mắt không rời hai người đại hán hỏi tiếp

"Ta truy theo vết tích các ngươi từ thành Châu Sa đến đây, tốn không ít công sức, các ngươi xem ra cũng có chút bản lĩnh đó."

Hai tên đại hán đưa mắt nhìn xung quanh, đám người trên thuyền đột ngột rút binh khí bủa ra vây kín hai người ở giữa.

Lão Ty Ngô Lạp đặt chén trà xuống cười khẽ nói

"Cao lão huynh cứ theo luật giang hồ trước nay mà xử định, lão mỗ quyết không can thiệp."

"Chuyện này rất hệ trọng, không thể qua loa mà bỏ qua được. Vừa rồi nhờ lão đệ bày kế mới phát giác ra độc kế của chúng đó."

Cả bọn trên thuyền nghe lão Cao Thần nói thì ồ lên một tiếng. Hóa ra hai người tỷ thí nội công vừa rồi chẳng qua là có dụng ý khác. Cả bọn tức thời nghĩ ngay đến chuyện này, nhưng thực bên trong hai người rõ ràng là tỷ thí thật không chút nể nang nào bên trong.

Lão Ty chấp tay cười nói

"Cao lão huynh nói quá lời rồi, Ty mỗ cũng muốn tận sức giúp Thiên Âm Sơn truy ra hung thủ, không thể để kẻ xấu nhởn nhơ sống an nhàn được."

Hai tên đại hán nghe hai lão già nói chuyện thì càng thất đảm sợ hãi. Nhìn ra xung quanh thấy không còn đường thoát thân thì quỳ rạp xuống sàn hướng lão Cao vái như tế sao

"Lão tiền bối tha mạng! Bọn tiểu nhân chẳng qua chỉ là kẻ hèn hám lợi làm theo lời người khác, bên trong thật tình không hay biết chuyện gì cả."

Lão Cao Thần nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng nói

"Ta chưa hỏi đến các ngươi đã sẵn giọng chối đi rồi, đủ thấy các ngươi có tật giật mình. Hừm, ta mất không ít công sức để theo các ngươi tới đây, lý nào nghe mấy lời sáo rỗng đó đã tin được hay sao!"

Hai tên đại hán nghe vậy ấp ớ nói tiếp

"Lão tiền bối hỏi gì chúng tiểu nhân sẽ thành thật trả lời, quyết không dám nói dối một lời."

Lão Cao Thần thư thả uống thêm ngụm trà, miệng khẽ nhếch lên hỏi

"Ai đã hại chết sư thái?"

Cả hai nghe hỏi không khỏi thất khiếp, mặt mày toát mồ hôi lạnh lắc đầu ngoày ngoạy nói

"Chúng tiểu nhân rõ không biết gì về chuyện này!"

Cả hai vừa ngước mắt nhìn lên thấy mặt lão đại biến thì kinh khiếp nói thêm

"Chúng tiểu nhân là phường bất hảo, võ công chẳng bằng ai làm sao có thể hại sư thái được."

Hừm, nói tiếp đi!

Tên đen thô kệch miệng mấp máy mãi mới nói thành lời

"Chúng tiểu nhân không hề biết chuyện gì cả, tiền bối suy xét cho."

Lão Cao Thần nghe vậy thở dài một tiếng quát nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!