Chương 4: Huyện Thư

Editor: Vện

Chu Du tính tình bướng bỉnh, không chịu làm hòa. Hôm sau là lễ di quan Chu Dị, dân chúng huyện Thư tiễn đưa mười dặm, Huyện lệnh cũng đến, Chu Du khóc đứt gan đứt ruột. Tôn Sách đi sau nhỏ giọng nói chuyện với Huyện lệnh, đến lúc đưa quan tài lên núi, Tôn Sách cũng khóc long trời lở đất.

"Ôi Chu lão gia!" Tôn Sách gân cổ gào khan, "Hài cốt ngài còn chưa lạnh mà đã có người muốn cướp ruộng đất Chu gia kìa…"

Chu Du, "…"

"Hà hiếp mẹ góa con côi nhà ngài…"

Chu Du nghe Tôn Sách rú một chập, khóc không nổi nữa, vội nói, "Được rồi được rồi…"

Dân chúng đưa linh cữu dọc đường đều nghe thấy, Huyện lệnh dĩ nhiên cũng nghe, nhóm họ hàng thân thiết biết nội tình sắc mặt không mấy dễ nhìn, họ hàng xa không biết chuyện thì bàn tán sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tôn Sách khóc vài tiếng rồi im lặng, cùng Chu Du lên núi.

Chiều hôm đó, sau khi chôn cất, Tôn Sách cùng Chu Du đích thân đến cửa hàng tơ lụa, Chu Du viết thông báo tạm ngừng kinh doanh, phát cho người làm, chưởng quỹ một khoản tiền về kiếm nghề khác mưu sinh. Ruộng dâu thì niêm phong, chỉ giữ lại vài nông dân chăm cây dâu, chờ đầu xuân sang năm nuôi tằm lại.

Cuối xuân, hoa đào huyện Thư nở đầy núi, khung cảnh phồn hoa hưng thịnh.

Bận rộn mấy ngày rốt cuộc cũng xong, Tôn Sách cùng Chu Du sóng vai về phủ, nhìn ruộng rẫy trải dài, non xanh nước biếc, Tôn Sách nói, "Công Cẩn, bỗng dưng ta thấy có lẽ đệ nên bán ruộng."

"Tại sao?" Chu Du hỏi, "Huynh thiếu tiền à?"

Tôn Sách trêu, "Ta muốn tìm đệ vay tiền đó, có bán không?"

Chu Du đáp không cần suy nghĩ, "Huynh cần tiền thì đương nhiên phải bán, dùng làm gì?"

Tôn Sách khoát tay, "Ta đang nghĩ, đệ có đồng ý theo ta đến Trường Sa làm việc không? Dưới trướng ta đang thiếu vài Chủ bộ, đệ đến thì mỗi ngày đều được ở cùng nhau, uống rượu luận kiếm."

Chu Du nói, "Không."

"Sao vậy?" Tôn Sách đi lùi trước mặt Chu Du, đế giày toàn bùn.

"Cha mẹ còn, Du không đi." Chu Du chỉ nói sáu chữ.

Tôn Sách mỉm cười tiếp nửa câu sau, "Du tất có hướng riêng, đúng không?"

Chu Du nói, "Đợi ít hôm nữa đi, ta hiểu ý huynh, cha ta vừa mất, mẹ ta ở nhà không người bầu bạn, ta sợ bà suy sụp."

Tôn Sách nghĩ cũng phải, đành gật đầu, lát sau nói, "Hôm qua Phi Vũ mang tin đến, cha giục ta về."

Chu Du ngẩn ra, trong lòng thấy mất mát không nói nên lời.

"Về làm gì?" Chu Du hỏi.

"Đánh giặc." Tôn Sách xoay lại, cùng Chu Du sóng vai mà đi, thuận miệng nói, "Ta cũng không muốn xa đệ, nên mới hỏi đệ có đồng ý theo ta xuất chinh hay không, thân thủ đệ tốt ta cũng sẽ bảo vệ đệ, lúc ra trận không cần đệ xông pha, chỉ cần giúp ta tính sổ sách, đề xuất chủ ý là được."

Chu Du, "Bất cần liều mạng như huynh mà đòi bảo vệ ta?"

Tôn Sách cười nói, "Không tin à? Đó là đệ chưa thấy ta ngoài chiến trường thôi."

"Tin." Chu Du thản nhiên nói.

Ngày đó thấy Tôn Sách ra tay như mãnh hổ xuống núi, oai phát bốn phương, thiếu niên anh hùng là phải thế nào? Tôn Sách chính là thế ấy.

Tôn Sách còn nói, "Nếu đệ không yên tâm thì có thể đón mẹ đệ đến quý phủ ở Trường Sa, cũng tiện có mẹ ta nói chuyện giải sầu."

Trong nháy mắt, quả thật Chu Du có lung lay. Nhưng gia nghiệp lớn như vậy, đâu thể nói đi là đi, cũng không thể nói bỏ là bỏ. Lặn lội đường xa, chỉ sợ mẫu thân tàu xe mệt nhọc, cũng lo bà không hợp khí hậu. Đi tức là buông bỏ toàn bộ sản nghiệp ở huyện Thư.

Tôn Sách tuy thân thiết với hắn nhưng còn quan viên, thuộc hạ của Tôn Kiên, nhất là nhóm lão tướng thân kinh bách chiến sẽ không hiếu khách như Tôn Sách, muốn ăn nhờ ở đậu tuyệt không dễ dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!