Editor: Vện
Không biết qua bao lâu, bốn bề tĩnh lặng, Chu Du đột ngột bừng tỉnh.
Có cánh hoa đào vương trên gương mặt anh tuấn, Chu Du mở mắt, xung quanh yên ắng bất thường, mơ hồ có cảm giác nguy hiểm quỷ dị, hắn lập tức chụp lấy kiếm đồng bên cạnh.
"Bá Phù?" Chu Du thấp giọng gọi.
Tôn Sách không biết đã đi đâu, tảng đá y nằm giờ trống không, Chu Du ngồi dậy, phát hiện trên người mình được đắp võ bào của Tôn Sách, thoang thoảng mùi hương cơ thể thiếu niên, hắn lặng lẽ đứng lên, ánh trăng phủ lên khuôn mặt.
Tôn Sách đâu? Chu Du rùng mình, suy nghĩ mông lung, chắc không phải bị kẻ địch bắt đi, nếu có tiếng động thì sao hắn có thể ngủ đến bây giờ.
Hắn lần theo dấu chân, phát hiện vết lõm trên đất dẫn ra ngoài rừng đào, bèn men theo tìm kiếm. Trăng rọi Tây Sơn, màn đêm yên tĩnh đẹp kỳ ảo, nước sông phía Tây Cô Sơn loang loáng ánh trăng trong trẻo.
Chu Du theo đến bờ sông, đột nhiên bị ai kéo ra sau cây.
"Suỵt…" Tôn Sách trốn sau thân cây, một thân áo trắng như tuyết.
Chu Du lập tức hiểu ý, "Phát hiện gì rồi?"
"Nửa đêm ta nghe có người gõ mõ." Tôn Sách nói, "Ba dài một ngắn như ám hiệu, lúc tìm đến đây thì thấy một chiếc đò che mui chở một nhóm người mang đao, đang nghĩ xem có nên về gọi đệ hay không."
Chu Du chấn động, hỏi, "Có phải là đò mạn trắng cột đen, mũi đò có dựng một ống trúc không?"
"Đúng!" Tôn Sách lấy làm lạ, "Người chèo đò đội mũ rộng vành che hết mặt, nhìn không rõ. Đệ biết hắn à?"
Chu Du xua tay, lòng hoài nghi, nhớ lại người chèo đò đã đưa mình sang sông, cảm giác nguy hiểm lại ùa về. Khuya khoắt như vậy sao bỗng dưng có sẵn người chờ đò? Việc này nhất định không bình thường, không chừng người chèo đò đã bị mua chuộc.
Chu Du thuộc lòng hai bên bờ hồ, trước mắt chỉ có một con đường duy nhất để băng qua.
Tôn Sách giang hai tay, Chu Du chẳng hiểu gì, Tôn Sách lại chỉ áo choàng của y trong tay hắn, Chu Du đành hầu y mặc vào, Tôn Sách cột đai lưng, nhỏ giọng nói, "Đệ biết bơi không? Bám theo chúng xem sao?"
Chu Du gật đầu, ra hiệu y chờ trên bờ, hắn vắt áo choàng lên cây, khom người ngắt cọng cỏ lau ngậm vào miệng. Tôn Sách còn chưa phục hồi tinh thần, Chu Du đã nhảy "ùm" xuống nước.
"Này!" Tôn Sách cả kinh, "Sao nói đi là đi ngay thế?"
Lại nghe tiếng nước khuấy động, Tôn Sách cũng nhảy xuống, đỉnh đầu Chu Du phủ ánh trăng bàng bạc, một thân áo trắng, linh hoạt như cá, khi thì co mình lặn xuống sâu, khi thì thẳng lưng lướt như tên bắn. Tôn Sách theo sau quẫy đạp loạn xạ, gây động tĩnh rất lớn, Chu Du không còn gì để nói, đành phải xoay lại đón y, một tay vòng qua eo kéo y sang bờ bên kia.
Hai người cứ chốc chốc lại hít khí từ cọng cỏ lau, nước hồ cuối xuân lạnh thấu xương, tốc độ trong nước của Chu Du cực nhanh, chưa đến một nén nhang đã kéo Tôn Sách qua chỗ nước sâu, hai người ngóc đầu lên mặt nước.
"Hà… hà…" Tôn Sách nói, "Quả nhiên kỹ năng bơi của đệ vẫn tốt như vậy…"
Chu Du nhỏ giọng đáp, "Đừng nói chuyện."
Hai người bơi thuận dòng nước, tìm đến một hang động bí mật, Tôn Sách kinh ngạc, "Ta nhớ đã từng đến đây rồi."
Chu Du nói, "Mười hai năm trước, chúng ta cùng đi."
Nhắc mới bừng tỉnh, Tôn Sách nhớ năm đó hai người từng đến đây chơi không ít lần, nhưng bây giờ trong hang đã có người, xung quanh toàn dấu chân, trên đất vẫn còn vết tích nhóm lửa. Tôn Sách nắm côn trong tay, Chu Du cầm kiếm, chậm rãi tiến sâu vào hang.
Xa xa truyền đến tiếng người rất nhỏ, lần mãi đến đầu bên kia hang động, xuyên qua con đường tối tăm, trước mắt bỗng sáng chói, đó là một thung lũng phủ kín hoa đào, có con đường nhỏ uốn lượn chếch về phía Cô Sơn. Chu Du thầm kinh hãi, có lẽ bọn họ đã phát hiện sào huyệt của quân Khăn Vàng.
Trời đã sắp sáng, nắng sớm mờ mờ chiếu xuống màn sương mù mịt mùng. Chu Du rửa mặt ven hồ, Tôn Sách đứng một bên, ngẩng đầu nhìn lên núi.
"Nơi này hẳn là doanh trại của bọn chúng." Tôn Sách nói, "Đệ đoán không sai, người chèo đò kia hơn nửa là nội ứng của quân Khăn Vàng, chuyên bắt cóc đòi tiền chuộc."
Chu Du rửa mặt xong, giũ tay đứng dậy nói, "Bá Phù, ta ở lại điều tra, huynh về trước báo cho Tôn đại nhân…"
Không chờ Chu Du nói hết, Tôn Sách đã cười khổ rằng, "Ta cũng muốn lắm, nhưng mà cha ta đang ở Giang Đô… Nước xa không cứu được lửa gần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!