Có Hoắc Phù ở bên cạnh nhìn, trạng thái của Giản Ninh Xuyên càng như được thần linh trợ giúp.
Cảnh này của cậu không có lời thoại, sau khi Cao Triết nhìn thấy di thể của Cao Nghị, không sao thốt nên lời, toàn bộ sự đau thương được biểu hiện bằng động tác hình thể, nương theo đó là màn khóc òa tan vỡ.
Giản Ninh Xuyên đóng cảnh khóc rất vững, ở trường thường xuyên được giáo viên tuyên dương gọi lên làm mẫu.
Thư ký trường quay gõ clapper board.
Một nam diễn viên trong vai đồng sự của Cao Nghị dẫn Cao Triết đi tới nhà xác. Nhìn anh trai đã mất đang nằm trên băng
-ca, Cao Nghị không thể tin mà lùi về phía sau hai bước.
Anh cảnh sát tiến tới dìu cậu, đau thương nói:
"Đội phó anh ấy… chúng tôi tìm được anh ấy quá muộn, Cao Triết, xin lỗi."
Cao Triết mờ mịt liếc hắn một cái, sau đó giãy ra tiến về phía trước, đứng cạnh cáng cứu thương, nhìn kỹ gương mặt của anh trai. Hô hấp của cậu dần trở nên gấp gáp, ngực phập phồng kịch liệt, cắn môi dưới, vươn tay bắt lấy một góc áo của Cao Nghị, gắt gao nắm chặt trong tay.
Hoắc Phù đứng cạnh đạo diễn Trần, nhìn từ thiết bị theo dõi, máy quay lia cận cảnh, đôi mắt của Giản Ninh Xuyên đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc, khuôn mặt trắng nõn còn vương chút non nớt, nhưng sau khi thông qua khảo nghiệm của máy quay, vẫn cứ là một cậu nhóc vô cùng bảnh trai như cũ.
Cao Triết cúi người xuống, chậm rãi áp lên ngực Cao Nghị, ôm lấy người anh trai từ lâu đã mất đi nhiệt độ, chấp nhận một sự thật rằng từ đây anh em cậu sẽ mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, nước mắt cuối cùng cũng chảy ra, trong tích tắc ấy, cậu òa khóc thật to.
Nam cảnh sát phía sau cũng không kìm được nước mắt, cúi đầu lén gạt lệ.
Đây là thời khắc bi thương có sức hút mãnh liệt.
Nhưng ở đâu đó, có hai nữ nhân viên lại kích động theo chiều hướng khác thường:
"Oa… huynh đệ niên thượng… moe quá đi…" Bị phó đạo diễn quay đầu trừng cho một cái, nhanh chóng ngậm miệng giả vờ làm việc.
Đạo diễn Trần giơ tay: Cắt!
Giản Ninh Xuyên ngồi dậy, nước mắt đầy mặt, khóc đến mức mắt mũi đều ửng hồng. Hoắc Phù hướng cậu làm thủ thế tán thưởng, nhưng cậu không cười được, còn chưa thoát khỏi cảm xúc.
Chu Phóng vai đau, nằm nguyên đấy không muốn di chuyển, chỉ mở mắt chờ đạo diễn nói chuyện.
Đạo diễn nói với người đóng vai nhân viên cảnh sát kia:
"Vương Dân, cậu tới đây. Tiểu Giản với Chu Phóng biểu hiện rất tốt, nghỉ ngơi vài phút đi."
Nam diễn viên kia vội vàng đi tới, đạo diễn bảo trợ lý quay phim phát lại đoạn vừa rồi, chỉ ra vấn đề của hắn.
Bên kia đang bàn phim, bên này Makeup Artist đi tới trang điểm lại cho Giản Ninh Xuyên.
Hoắc Phù nhận nước từ tay tiểu trợ lý, thấy cậu trang điểm xong mới đưa tới. Giản Ninh Xuyên nhận lấy uống hai ngụm, cả người ngẩn ngơ.
Hoắc Phù nói:
"Vất vả rồi, vừa nãy diễn rất đạt."
Giản Ninh Xuyên lạnh lùng nói: Cám ơn.
Hoắc Phù: …
Chu Phóng nằm ở bên cạnh, nhạt toẹt nói:
"Đàn em nhập diễn nhanh thoát vai chậm, diễn tâm tình kịch liệt kiểu này cần rất nhiều sự tập trung, phải một lúc nữa cậu ấy mới quên mất mình không phải Cao Triết, anh trai cũng chẳng chết thật."
Anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!