Chương 36: Nụ hôn ngây thơ

Hai người ngồi ở trên ghế sô pha, vụng về thử hôn lẫn nhau, hôn đi hôn lại mấy bận, rồi mới thuận lợi tiến hành đến bước hôn sâu.

Môi lưỡi của Hoắc Phù rất mềm, giống y như con người hắn vậy, ôn nhu dịu dàng; nhưng Giản Ninh Xuyên thì không làm thế, cậu sốt ruột muốn biểu hiện bản thân, tự dưng atsm nghĩ mình là tổng tài bá đạo cưỡng hôn Hoắc Phù, không những dùng sức đè lên người Hoắc Phù thì chớ, còn động tay động chân sờ mó khắp nơi.

Cuối cùng Hoắc Phù nhịn không được mà bật cười, nói:

"Em đừng nhéo anh nữa."

Giản Ninh Xuyên tức lắm là tức, nói:

"Nhéo là nhéo thế nào? Chuyện yêu đương mà gọi là nhéo à? Em là đang âu yếm anh đó! Anh có hiểu không hả thầy Hoắc!"

Hoắc Phù cười càng hăng:

"Từ ngữ gì đấy? Em học được trong sách đồi trụy à?"

Bé gay Giản Ninh Xuyên từng đọc vô số tiểu thuyết, nói:

"Đừng có phí lời nữa! Nhắm mắt lại để em hảo hảo thương anh nào."

Hoắc Phù cười nhắm mắt lại, trong lỗ mũi của hắn còn nhét một nút giấy, thật sự rất buồn cười, thế nhưng Giản Ninh Xuyên chỉ cảm thấy hắn đáng yêu đáng yêu quá đáng yêu, lại tự cho mình là anh sếp bá đạo, tiếp tục hôn.

Hai người đều cảm nhận được hương vị ngọt ngào bên trong nụ hôn ngây ngô, chẳng hề có chút kỹ thuật này, thế nhưng lại không có quá nhiều ham muốn làm tình.

Giản Ninh Xuyên chưa từng thực sự tiếp xúc với chuyện ấy ấy, vẫn rất hồn nhiên; Hoắc Phù cũng có chút ngây thơ, tuy là mong chờ việc phát sinh quan hệ, nhưng cũng không quá vội vàng.

Hôn nhau lâu thật lâu, sau đó Giản Ninh Xuyên điều chỉnh tư thế mấy lần, tìm được góc độ cậu cho rằng rất công, đem Hoắc Phù ôm vào trong ngực. Thực tế chẳng công tẹo nào, y như ôm một quả dưa hấu ấy.

Hoắc Dưa Hấu bị cậu làm cho moe moe.

Giản Ninh Xuyên muốn đề nghị tiến thêm một bước nữa, nhưng lại thấy hơi nhanh quá đà, trước hết cần phải bồi dưỡng bầu không khí cho thật tốt, hỏi:

"Bao giờ anh quay về Bắc Kinh."

"Vốn dĩ định ngày mai về luôn, nhưng trả vé rồi."

Hoắc Phù nói:

"Muốn ở với em thêm hai ngày."

Giản Ninh Xuyên mở cờ trong bụng, nói:

"Phía Bắc Kinh rảnh thế à?"

Hoắc Phù nói:

"Bận lắm, nhưng không muốn quản."

Giản Ninh Xuyên đắc ý nói:

"Yêu đương vẫn quan trọng hơn nhỉ? Nếu như anh không gặp được em, sẽ chẳng biết tình yêu tốt đến thế."

Hoắc Phù: Đúng đúng đúng.

Giản Ninh Xuyên: He he he.

Rất tự nhiên lại hôn hít thêm một hồi.

Giản Ninh Xuyên hưng phấn bừng bừng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!