Mấy ông lớn trong đoàn phim đều đi ăn tiệc, đạo diễn cũng đi, trời chưa chập tối đã được thu công, mọi người cảm thấy vui như tết đến, nhóm nhân viên công tác đang thương lượng xem nên đi đâu liên hoan hát hò.
Trợ lý nhà Chu Phóng chạy tới gõ cửa xe của Giản Ninh Xuyên, nói:
"Anh Phóng đang tẩy trang, bảo tôi tới hỏi xem cậu có muốn đi đâu chơi không?"
Giản Ninh Xuyên hoảng hoảng hốt hốt, nói:
"Tôi á? Tôi không muốn đi chơi."
Trợ lý tưởng cậu vì chuyện ban ngày bị xóa đất diễn nên không muốn chạm mặt với người trong đoàn làm phim, nói:
"Cậu đừng lo, không có người ngoài đâu, chỉ có anh Phóng với tôi thôi, bình thường ảnh cũng không thích đi chơi chung với người của đoàn phim."
Cảm ơn anh.
Giản Ninh Xuyên phản ứng lại, biết đây là ý tốt của Chu Phóng, nói:
"Vậy để tôi tới nói chuyện trực tiếp với đàn anh Chu."
Hồi trưa Chu Phóng có một cảnh quay hành động cháy nổ, trên mặt bị bôi lem nhem luốc nhuốc, lau mãi mà vẫn không sạch được đất cát, trông thấy Giản Ninh Xuyên đi tới, rất ra dáng đàn anh mà hỏi:
"Cậu muốn đi đâu chơi?"
Giản Ninh Xuyên nói:
"Cám ơn ý tốt của đàn anh, nhưng em không muốn đi đâu hết, em muốn về khách sạn."
Chu Phóng ngừng tẩy trang, nhìn đôi mắt của Giản Ninh Xuyên, ghét bỏ nói:
"Không phải chứ, cậu lại khóc à! Nước mắt ở đâu mà lắm thế?!"
Giản Ninh Xuyên vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, dụi nhẹ mắt, kiên quyết phủ nhận:
"Không phải, tại em nằm ngủ ở trên xe, vừa mới tỉnh dậy."
Chu Phóng vô cùng hoài nghi, nói:
"Tôi đã bảo người đại diện của cậu siêu lắm, hắn đến là lại đâu vào đấy ngay, cậu còn khóc cái gì, khóc suông à."
Giản Ninh Xuyên vừa nghe thấy anh ta nhắc đến Hoắc Phù, mặt liền cúi gằm xuống, nói: Ừm… vâng.
Chu Phóng kỳ quái nói:
"Tôi phải diễn vài năm mới được làm phiên ba, bộ đầu tay cậu đã được đóng phiên bốn, chuyện tốt thế này mà còn không đủ vui à?"
Từ thuần vai phụ thăng làm phiên bốn sao lại không vui? Hồn vía của Giản Ninh Xuyên lên mây như thế này, không phải là do vấn đề đóng phim; hiện tại cậu chẳng biết mình có nên vui hay không nữa, trong lòng lung tung rối loạn, loạn thất bát tao, Tào Khang nổi giận, giận chó đánh mèo… Trời ơi điên mất thôi, lúc này mà còn chơi nối thành ngữ được à???
Chu Phóng mặt ngâu hỏi:
"Êu đàn em… cậu lại muốn khóc đấy à?! Tôi đã xỉa xói gì cậu đâu!"
Giản Ninh Xuyên lấy lại tinh thần, thành khẩn nói:
"Không phải. Đàn anh, cảm ơn những lời anh đã nói với em hôm nay. Em của hiện tại chỉ là do gặp may, nhưng thành tích của anh bây giờ lại là thực lực và sự kiên trì, sau này em sẽ cố gắng noi theo gương anh."
Vẻ mặt của Chu Phóng khó chịu, lầm bầm nói:
"Rắm chó, ai mà không muốn gặp may."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!