Chương 29: Sửa kịch bản

Chu Phóng ăn cơm rất ít, muốn trở về phòng, gõ sáng màn hình điện thoại để trên bàn, nhìn thời gian.

Giản Ninh Xuyên thấy màn hình khóa của anh ta là ảnh một con mèo, hỏi: "Đàn anh thích mèo à?"

Chu Phóng đang nhấc người dậy, lại ngồi xuống, nói: "Đúng vậy, đây là bé mèo nhà tôi nuôi." Anh chìa điện thoại ra cho Giản Ninh Xuyên nhìn.

Giản Ninh Xuyên chưa từng nuôi thú cưng, nhưng trời sinh đã thích mấy con vật lông bông xù, thật lòng khen: "Đáng yêu quá."

Chu Phóng luôn không vui tự nhiên cười một cái, nói: "Ừ, nó siêu đáng yêu."

Ra là một anh

-trai

-sen! Giản Ninh Xuyên gãi đúng chỗ ngứa: "Lúc anh đi đóng phim, phải đem bé tới gửi ở cửa hàng thú cưng à?"

Chu Phóng nói: "Không cần, ở nhà có người chăm nó rồi."

Giản Ninh Xuyên: "Àa…"

Cậu nhận thấy giọng điệu của Chu Phóng hơi lạ, dường như trong câu nói vừa rồi có vài phần… ngọt ngào?

Ở nhà có người?! Trong nhà tiểu sinh đang nổi Chu Phóng có giấu một cô bạn gái bí ẩn?!

Giản Ninh Xuyên thấy hình như trong lúc vô tình cậu đã nghe được một chuyện bát quái vô cùng lớn, không nén nổi tò mò, tính tình đàn anh Chu như này thì thích mẫu con gái kiểu gì, với lại M

-run

-rẩy nào lại đi thích đàn anh Chu ha ha ha ha ha.

Hơn 10h, mưa tạnh gió ngừng, mọi người trong đoàn không cần đạo diễn thông báo, ai nấy đều tự giác xuất phát đi đến trường quay.

Hôm nay Giản Ninh Xuyên lại bị hóa trang thê thảm không thấy mặt. Cảnh quay là khi Cao Triết được Cao Nghị cứu ra, còn chưa biết việc anh mình bị cưỡng ép làm ra nhiều chuyện sai lầm, chỉ cho rằng Cao Nghị tới là để cứu cậu; Cao Triết vui sướng theo anh trai trốn khỏi nơi giam cầm mình mấy tháng nay, nhưng sau khi thoát được, anh trai lại bảo cậu chạy một mình.

Cao Nghị đứng dưới mái hiên nhà kho bỏ hoang, đẩy nhẹ em trai một cái, nói: "Còn không đi mau."

Cao Triết muốn kéo ống tay áo anh, Cao Nghị lại né tránh không để cậu đụng vào, giọng điệu càng thêm quyết liệt: "Còn không đi mau."

Cao Triết hỏi: "Anh không đi sao?"

Cao Nghị mặt không cảm xúc nhìn em mình, trong ánh mắt chứa nỗi khổ riêng, nói: "Anh không đi được."

Cao Triết lập tức hiểu ra, con ngươi trắng đen rõ ràng trợn to, môi run rẩy: "Anh làm gì rồi? Là vì bảo vệ em sao?"

Cao Nghị không trả lời, chỉ nói: "Em nghe anh, mau trở về nhà đi."

Cao Triết máu me đầy mặt luống cuống lại mờ mịt, bỗng nhiên Cao Nghị vươn tay ra, dùng sức ôm lấy cậu, cậu hô một tiếng: "Anh." Lại bị Cao Nghị bất ngờ đẩy về phía sau, lảo đảo từ nơi mái hiên tối tăm, lùi ra bên ngoài có ánh mặt trời rực rỡ.

Mắt đã lâu không được tiếp xúc với ánh sáng, cậu nhanh chóng giơ tay che lại.

"Trên xe có chỉ đường, đừng quay đầu lại." Cao Nghị ném chìa khóa xe qua đấy, Cao Triết theo phản xạ bắt được. Hai anh em nhìn nhau.

Cao Nghị nở nụ cười ấm áp với em trai, đôi mắt hơi đỏ, nói: "Phải học cho giỏi vào, đừng chọc ba mẹ tức giận."

Anh xoay người rời đi, biến mất vào nơi bóng tối thăm thẳm của nhà kho bỏ hoang.

Cao Triết được anh đưa trở lại dưới ánh mặt trời, nghĩ muốn đuổi theo, được nửa bước chân thì lập tức dừng lại, giọt nước mắt lăn dài trong đôi mắt.

Cảnh này diễn một lần là đạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!