Sáng sớm hôm sau, Điền Na La tới tìm Giản Ninh Xuyên, vừa nhìn thấy cậu liền bất đắc dĩ nói: "Sao lại ngủ không ngon nữa rồi? Còn chưa quen giường hả?"
Giản Ninh Xuyên không thể phỉ nhổ Hoắc Giả Nai trước mặt cô được, chỉ có thể đổ tội cho lạ giường: "Vâng… gối không thoải mái lắm ạ."
Điền Na La nói: "Bình thường em ngủ dùng gối kiểu gì? Chút nữa chị đi mua cho em."
Giản Ninh Xuyên vội nói: "Không cần, không cần phiền phức thế đâu ạ, em ngủ tạm cũng được mà chị."
Điền Na La nói: "Em định ngủ không ngon mãi à? Ban ngày tinh thần kém thì làm sao nhập diễn được, muốn bị Chu Phóng mắng khóc lần nữa hả?"
"…" Giản Ninh Xuyên cãi không nổi, đành nói: "Thường ngày em hay ngủ gối cao su, hiệu Dunlopillo."
Điền Na La lập tức gọi điện bảo người đi mua. Ngoài cô ra, Hoắc Phù còn cử hai tiểu trợ lý đi theo Giản Ninh Xuyên, đều là thanh niên trẻ tuổi, bình thường muốn mua đồ ăn thức uống hay đồ đạc linh tinh, Điền Na La toàn sai bảo họ làm chân chạy vặt, chuyện trong đoàn phim mới là việc mà cô cần xử lý.
Hai người đi ăn sáng, vừa bước chân ra khỏi phòng thì cánh cửa đối diện cũng trùng hợp mở ra, Chu Phóng và trợ lý xuất hiện.
Điền Na La nói: "Chào buổi sáng."
Cả người Chu Phóng xù lông nóng nảy không vui, "Ờ" một tiếng coi như chào lại.
Trợ lý của anh ta vội vàng cười làm lành: "Chào buổi sáng chào buổi sáng, hai người cũng đi ăn sáng à?"
Giản Ninh Xuyên nói: "Đúng vậy, đi cùng không?"
Ba người còn lại nhất thời mỗi người một vẻ mặt.
Điền Na La không muốn đi chung nhưng mặt vẫn duy trì mỉm cười. Trợ lý của Chu Phóng không ngờ trên cõi đời này còn có người chịu mời Chu Phóng đi ăn chung, ánh mắt nhìn Giản Ninh Xuyên như muốn nói —— Thiên thần nhà nào đây?!
Bản thân Chu Phóng thì đang bận thả hồn, vẻ mặt dại ra, căn bản còn chưa tỉnh ngủ.
[1] Gối cao su [2] Clapper board
Đoàn phim thuê riêng một nhà ăn trong khách sạn, có thang máy đi thẳng tới đó, tách riêng với khu nhà ăn của khách vãng lai, sáng sớm tới đây ăn cơm đều là người của đoàn làm phim. Hôm qua khoe khoang với Tần Trận về bữa cơm tự chọn xa hoa phong phú, Giản Ninh Xuyên có nói bữa sáng phục vụ sầu riêng tươi, hoàn toàn không phải chém gió.
Bốn người đang ăn cơm, cửa thang máy bên kia bỗng nhốn nháo nhộn nhạo. Có 7-8 người đàn ông mặc vest đen đi trước mở đường. Giản Ninh Xuyên có chút hiếu kỳ, ngó đầu nhìn thử, bị một men in black trong số đó hung hãn trừng mắt.
Điền La Na liếc nhìn, xoay lưng lại hỏi: "Ai vậy? Phô trương quá đà thế."
Trợ lý của Chu Phóng nhỏ giọng đáp: "Là anh Đạt Luân, tối hôm qua mới trở về."
Triệu Đạt Luân, nam số một trong ≺Thành Phố Tội Ác≻, dáng người cao to rắn rỏi, là một vị tiền bối diễn viên quốc dân. Hai ngày nay gã không có cảnh quay nên tạm rời khỏi đoàn phim, vì vậy Giản Ninh Xuyên chưa từng thấy gã. Hình tượng của Triệu Đạt Luân trên màn ảnh đều là nhân vật anh hùng quang minh chính đại, trả lời phỏng vấn cũng rất giản dị dễ gần, netizen đánh giá gã cao lắm, nói rằng nhân phẩm con người và đạo đức nghề nghiệp đều tốt đẹp bla bla.
Nhưng thực tế lại ngầm phô trương quá đà, đúng là hoàn toàn không ngờ tới.
Cả đoàn phim ở chung một tầng, riêng Triệu đại ca chơi phòng tổng thống trên đỉnh khách sạn, đi đóng phim dẫn tám bảo tiêu theo người, trợ lý thì tận mười mấy mạng. Còn Chu Phóng mắc
-bệnh
-ngôi
-sao chỉ ở phòng đối diện Giản Ninh Xuyên, bên người có độc một trợ lý sinh hoạt, chắc hẳn do bệnh chưa đủ nặng.
Triệu Đạt Luân quay về đoàn phim, tất nhiên là vì hôm nay có cảnh quay của nam chính.
Hôm nay muốn quay phần đầu của bộ phim, chính là cảnh mở màn, Giản Ninh Xuyên đóng vai Cao Triết làm thực tập trong công ty vận tải, lúc kiểm tra xe hàng của công ty thì phát hiện bên trong có giấu ma túy, lập tức báo cho cảnh sát, Triệu Đạt Luân vai nam chính là đội trưởng đội phòng chống ma túy, đi tới đó xử lý vụ án này.
Hai ngày trước phải hóa trang máu me bẩn thỉu, hôm nay Giản Ninh Xuyên cuối cùng cũng được lộ khuôn mặt sạch sẽ, mặc quần áo thoải mái gọn gàng, không cần bị đánh, cũng không cần phải khóc. Tuổi cậu còn trẻ, da dẻ cũng mịn màng, Makeup Artist chỉ cần giúp cậu che vành mắt đen là coi như hóa trang hoàn tất, thay đổi quần áo, đứng ở chỗ được chỉ định, các diễn viên khác cũng dồn dập đi vào vị trí.
Qua một lúc lâu, Triệu Đạt Luân vẫn còn chưa đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!