Tiểu Giản không có gia đình.
Chuyện này không chỉ Tần Trận biết, hầu như các bạn học khác đều mơ hồ biết một chút. Thời điểm nhập học điền sơ yếu lý lịch, phần quan hệ gia đình của Tiểu Giản bị bỏ trống.
Nhưng so với các bạn học khác, Tần Trận biết rõ ràng mọi chuyện hơn.
Nghỉ hè năm ngoái, vì người nhà lên chơi, anh về ký túc trễ mấy ngày, ở lại khách sạn với gia đình, đụng trúng Tiểu Giản không chốn dung thân, phải một mình thuê khách sạn. Gặng hỏi mãi mới biết cha mẹ Tiểu Giản ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới, còn sinh thêm con khác.
Ngoại trừ việc hàng tháng thu được khoản lớn phí sinh hoạt, Tiểu Giản chẳng khác nào trẻ mồ côi.
Tần Trận đi học muộn, lại thi mất hai năm mới đỗ Học Viện Điện Ảnh, tuy rằng là bạn cùng lớp với Tiểu Giản nhưng thực chất lớn hơn cậu hai tuổi. Hồi trước thì coi cậu như em trai, đến khi biết tình huống gia đình cậu lại ngày càng thêm quan tâm chăm sóc.
Cũng bởi quá quan tâm còn thích lải nhải, nên bị Tiểu Giản bực mình gọi là Má.
Một đám con trai ồn ào đi về ký túc, cô quản lý nhìn qua ô cửa thấy Giản Ninh Xuyên, mở rộng cánh, nhiệt tình gọi cậu:
"Tiểu Giản, hôm nay sinh nhật cháu hở? Sinh nhật vui vẻ nha."
Giản Ninh Xuyên tưởng rằng ban chiều đám bọn cậu ở hành lang nói to quá bị cô nghe thấy, nói: Cảm ơn cô! Định bụng chút nữa cắt bánh gato mang xuống cho cô.
Cô quản lý cười nói:
"Ba cháu đến chúc mừng này, cô ngồi đây canh cháu mãi. Chẳng trách bảnh trai đáo để, ba tuấn tú thế cơ mà."
Giản Ninh Xuyên kinh hãi: Ba… ba cháu đến?
Tần Trận cũng ngạc nhiên ra mặt, nhanh chóng dùng tay ra hiệu cho đám bạn, kêu bọn họ mau mau tản đi, ai nấy đều có mắt cả, huỳnh huỵch chạy hết lên tầng.
Cửa phòng quản lý bị bật mở, một người đàn ông tầm 40 tuổi bước ra.
Giản Ninh Xuyên: …
Đối phương giả vờ đau khổ, nói:
"Xuyên Xuyên, thấy bố không vui tí nào à?"
Giản Ninh Xuyên cười rộ lên, nói:
"Sao bố không nói tiếng nào đã tới?"
Đối phương đắc ý nói:
"Đoán chắc con ra ngoài chơi với bạn nên không gọi, rình sẵn ở đây đợi con, ngạc nhiên không?"
Y giang hai tay, Giản Ninh Xuyên liền chạy tới ôm y.
Tần Trận thấy bầu không khí giữa hai người hòa thuận, hoàn toàn không có hiềm khích, nên hơi khó hiểu.
Giản Ninh Xuyên nói:
"Đây là bố nuôi của tao."
Tần Trận nháy mắt hiểu sai, quan sát tỉ mỉ chú già kia, nhận thấy người này tướng mạo lịch lãm pha chút bất cần, đúng chuẩn gu của Tiểu Giản, nhưng chuyện xảy ra đột ngột quá, anh nghẹn líu cả lưỡi:
"À ờ, tuổi tác tuy không phải vấn đề…"
Giản Ninh Xuyên phẫn nộ sút anh một cái, nói:
"Mày nghĩ gì đấy! Không phải bố -nuôi -để -thịt đâu! Bố nuôi xịn đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!