Vừa về tới cửa phòng ký túc, Giản Ninh Xuyên phát hiện hai thằng bạn đang nhìn cậu với ánh mắt rất quỷ dị.
"Gì thế?" Cậu kỳ quái hỏi: "Hai đứa mày đang quay tay à?"
Điện thoại hết pin, cậu đạp chân lên bậc thang, với lấy cục sạc trên chiếu rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
Vương Tử Diệp nói: "Tiểu Giản… bước đi như bay." (jiàn bù rú fēi)
Tần Trận nói: "Ừ, vượt nóc băng tường." (fēi yán zǒu bì)
Vương Tử Diệp: "Bi… chim bay liền cánh?" (bǐ yì shuāng fēi)
Trần Trận: "Tao không phải đang chơi nối thành ngữ với mày!"
Vương Tử Diệp cũng cảm thấy buồn cười, ha hả vài tiếng: "Bệnh nghề nghiệp ấy mà."
Giản Ninh Xuyên ôm quyền: "Thất kính thất kính! Ra là hai vị bệnh thần kinh."
Tần Trận nói: "Tiểu Giản, các anh muốn hỏi mày một vấn đề."
Giản Ninh Xuyên: "Hỏi đi?"
Tần Trận ngứa mồm ngứa miệng lắm, nhưng ngại không dám hỏi, quay đầu cầu cứu Vương Tử Diệp, cậu ta nói: "Nhìn bố làm chi? Oke oke… Tiểu Giản, hôm nay bây ngủ với Hoắc Phù chưa?"
Giản Ninh Xuyên: "…"
Tần Trận nói: "Ê! Sao mày huỵch toẹt ra thế?"
Vương Tử Diệp đáp trả: "Trận cưa! Bây phiền quá, không dám hỏi thì câm mõm vào. Tiểu Giản, ngủ chưa?"
"…" Giản Ninh Xuyên giận với xấu hổ dữ lắm: "Bọn mày nghĩ gì thế! Tao với hắn còn chưa phải quan hệ kiểu đó."
Vương Tử Diệp nói: "Yoo —— Còn? Chưa? Phải?"
Má Tần login: "Xuyên Xuyên, vụ ấy ấy, mày là công hay thụ?"
"Tao đương nhiên là công!" Giản Ninh Xuyên vén áo phông, triển lãm cơ bụng luyện tập cực khổ, nói: "Si cu la như này để trưng à?"
Vương Tử Diệp sờ sờ cái bụng mềm nhũn của mình, trầm mặc.
Giản Ninh Xuyên nói: "Bọn mày chưa thấy thôi, hắn thật ra… đáng yêu lắm luôn."
Tần Trận nôn mửa: "Ọe ——"
Giản Ninh Xuyên nói tiếp: "Với cả cơ thể hắn không tốt, không làm công được đâu."
Tần Trận nói: "Cơ thể làm sao? Có bệnh khó nói à?"
Giản Ninh Xuyên không muốn buôn dưa chuyện bệnh tình của Hoắc Phù, hàm hồ nói: "Cũng không có gì, lớn tuổi rồi, công việc lại bận nên sức khỏe bị suy giảm ấy mà."
Vương Tử Diệp hỏi đúng trọng tâm: "Thế hắn có phải gay không?"
Giản Ninh Xuyên cũng có chút đau đầu: "Tao chưa hỏi, không biết mở miệng kiểu gì."
Vương Tử Diệp vẫn tin chắc suy đoán của mình: "Tao linh cảm là phải."
Tần Trận linh cảm gì cũng không có, nói: "Con trai lớn rồi không giữ được, chuyện mày với Hoắc Phù má không phản đối, nhưng sau này có fan rồi, sẽ phiền phức lắm đấy."
Giản Ninh Xuyên không hiểu văn hóa fan cho lắm, hỏi: "Phiền phức gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!