Giản Hoa trong mắt người đời là "đại thần", còn trong mắt Giản Ninh Xuyên là "đại thần kinh". Không biết có phải do debut sớm thành danh nhanh, được người xung quanh tâng bốc quen rồi, mà nay gã đã hơn 40 tuổi, nhưng cách nói chuyện và hành động thường xuyên ấu trĩ đến lạ kỳ.
"Ha cái gì mà ha?" Giản Hoa nói trong điện thoại: "Thi xong chưa? Thi được không?"
Giản Ninh Xuyên bỏ dở việc thu dọn vali, đi ra ban công nghe điện thoại, nói: "Ai biết."
Giản Hoa: "Con làm sinh viên kiểu gì thế? Thi được hay không mà cũng không biết à?"
Giản Ninh Xuyên hỏi ngược lại: "Ông năm nay có nhận được tượng vàng Oscar không?"
Giản Hoa: "Gì cơ???"
Giản Ninh Xuyên: "Ông làm diễn viên kiểu gì thế? Có nhận được tượng vàng Oscar không cũng không biết à?"
Giản Hoa: "…"
Giản Ninh Xuyên đắc ý trong lòng, giọng điệu sang chảnh: "Còn việc gì không? Tôi bận lắm."
Giản Hoa rất bất mãn: "Con thì bận cái gì?"
Giản Ninh Xuyên chỉ chờ gã hỏi câu này, nói: "Chuẩn bị gia nhập đoàn phim."
Giọng điệu của Giản Hoa vui lắm: "Con gặp đạo diễn rồi à? Lạ nhở, sao không ai báo cho ba biết?" Tiếp đó tiếng nói hơi xa xăm, gã dùng tiếng anh hỏi người bên cạnh: "Có đạo diễn Đường nào tìm tôi không?" Đối phương đáp gì đó, Giản Ninh Xuyên nghe không rõ, chỉ thấy Giản Hoa nói: "Được rồi, cảm ơn." Sau đó tiếng nói lại to lên: "Casting chưa? Đạo diễn Đường đánh giá con thế nào?"
Giản Ninh Xuyên: "Ai là đạo diễn Đường?"
Giản Hoa nhận ra có chỗ không đúng: "Con vào đoàn phim nào?"
Giản Ninh Xuyên ung dung thong thả trả lời: "Thành Phố Tội Ác, nội dung về đội phòng chống ma túy không ngại vào sinh ra tử để giữ gìn an ninh trật tự, nêu bật giá trị của chủ nghĩa xã hội, Đảng và nhân dân cùng nhau bắt tay làm nên giấc mơ điện ảnh Trung Hoa."
"…" Giản Hoa đại thần cúp điện thoại.
Giản Ninh Xuyên tiếp tục thu dọn đồ đạc, Tần Trận và Vương Tử Diệp đã đấu võ mồm xong, khôi phục tình anh em, chụm đầu cùng nhau tổ đội bắn PUBG.
Chưa đến năm phút sau, điện thoại của Giản Ninh Xuyên lại vang lên. Cậu không cần nhìn cũng biết là Lý Tranh gọi đến.
[1] Giải Pulitzer: một giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực, trong đó quan trọng hơn cả là về báo chí và văn học. [2] PUBG: game bắn súng sinh tồn.
"Xuyên Xuyên." Câu mở màn tỷ năm không đổi của Lý Tranh vang lên: "Sao con lại chọc cậu ấy nữa?"
Giản Ninh Xuyên: "Ai đấy?"
Lý Tranh: "… Không nhận ra bố nuôi thật luôn? Không thể nào."
Giản Ninh Xuyên: "Con không có ông bố nuôi nào bắt tay với kẻ khác lừa con."
Lý Tranh dỗ như dỗ trẻ con: "Thù dai quá cơ! Bố nuôi sai rồi, sau này không thế nữa."
Giản Ninh Xuyên nói: "Đến quà sinh nhật cũng không tặng cho con."
"…" Đại khái Lý Tranh thấy chột dạ đuối lý, không nói tiếp vấn đề ấy nữa: "Ba con bảo rằng con muốn đi đóng phim rác rưởi, chuyện này là sao?"
Giản Ninh Xuyên cười gằn, nói: "Trong mắt ổng ngoài phim của bản thân mình, những phim khác toàn là rác rưởi."
Lý Tranh nói: "Hai người ai cũng như ai, hắn coi phim của người ta là rác rưởi, con thì đến phim của Đường Tâm Mai cũng ngứa mắt."
Giản Ninh Xuyên: "…" Đạo diễn Đường mà Giản Hoa nói là Đường Tâm Mai?! Nữ đạo diễn người Hoa sống ở Mỹ, tác phẩm hai lần lọt giải Oscar hạng mục phim tiếng nước ngoài?
"Lần này bà ấy quay một bộ phim điện ảnh đề tài học đường, nguyên tác gốc từng đoạt giải Pulitzer, hi vọng lọt vào Oscar rất lớn, nhân vật tôm tép không lời thoại kẻ khác còn phải tranh nhau bể đầu, ba con phí bao nhiêu công sức mới nhét con vào được." Lý Tranh nói: "Đoàn phim bên ấy muốn con vào từ tháng 6, ba con sợ ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ, kiên quyết kéo dài thời gian đến nghỉ hè, vì chuyện này còn đồng ý với bên đầu tư của họ, làm khách mời miễn phí cho một bộ phim, ai ngờ con lại làm ra chuyện này…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!