[5]
Biết bao lần Vương Tử Diệp trộm nghĩ trong lòng, nếu như tối hôm sinh nhật Giản Ninh Xuyên, cậu ta không nghe được đoạn đối thoại giữa hai thằng bạn, không vì gia thế hiển hách của Tiểu Giản mà lùi bước, vậy thì sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ kia, cậu ta sẽ lập tức thổ lộ với Tiểu Giản.
Cạo sạch ria mép, vuốt tóc gọn gàng, thay một bộ quần áo thật oách, dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất của bản thân mà nói với Giản Ninh Xuyên rằng, tao thật sự rất thích bây.
Nếu được vậy, có lẽ hết thảy mọi chuyện đều sẽ khác.
Cố tình Vương Tử Diệp lại nghe thấy, cậu ta không dám thổ lộ, giả vờ mình chỉ là một người bạn bình thường, đến tham dự lễ ra mắt phim điện ảnh đầu tay của Giản Ninh Xuyên, để rồi gặp được Tiết Đình Vân.
Thời điểm thích Giản Ninh Xuyên, cậu ta biết rất rõ mình thích Tiểu Giản ở điểm nào.
Nhưng bây giờ lại không hiểu vì sao mình thích Tiết Đình Vân, lớn lên đẹp trai ư? Hay vì IQ cao?
Hai tiêu chí trên chẳng mấy hấp dẫn với Vương Tử Diệp, nhưng bởi vì nó hội tụ trên người của Tiết Đình Vân, cho nên cậu ta mới cảm thấy những điều này thật tốt đẹp.
Ngay cả sở thích khó thấm như u mê cú
-có
-gai, lúc thân ở Hoành Điếm mà hồn sa vào nỗi nhớ mong cháy bỏng, Vương Tử Diệp bỗng thấy chuyện này chẳng có gì là khó tiếp thu.
Cậu ta cũng không biết mình hấp dẫn Tiết Đình Vân ở điểm nào, cậu ta và Tiểu Giản rõ ràng là hai kiểu người khác hẳn nhau.
Tình huống như hiện tại, vừa mắc cười, lại vừa chân thật đến vậy.
Là do cậu ta hiểu sai ý, còn suýt chút nữa bày tỏ sai người.
Tuy rằng cậu ta dậy thì quá mức thành công, nhưng lại không có nội hàm. Cậu ta không giống như Tiểu Giản, vừa nhìn đã mang lại cảm giác ngây thơ vui vẻ, cũng không giống như Tần Trận, có thể khiến cho người ta cảm thấy đáng tin.
Đầu óc của cậu ta không tốt, dù cố gắng cách mấy cũng không thi được thành tích tốt như Tiểu Giản, năng khiếu cũng tầm thường, Tần Trận chẳng mất chút công sức nào đã có thể vào được Nhà Hát Kịch, còn cậu ta diễn đến 100 tập cố sự thành ngữ cũng chẳng có ma nào ngó ngàng đến.
Cậu ta còn nhát chết như chó, biết Tiểu Giản có một ông bô trâu bò liền không dám tỏ tình, nhân phẩm thực ra cũng không tốt lắm… Nói tóm lại, câu
"bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thôi rữa mục nát" chính là để hình dung những kẻ giống như cậu ta.
Ngoại trừ cái mã ngoài, người khác còn có thể yêu thích cậu ta ở điểm gì?
…
Tiết Đình Vân rời đi rồi, Vương Tử Diệp vẫn ngồi ở đó một mình, chậm rì rì uống ấm Phổ Nhị, ngẩn người trong chốc lát, nhưng có nghĩ nhiều cũng vô dụng, cảm thấy chẳng đâu vào đâu, thế rồi cậu ta bèn chậm rãi đứng dậy bỏ đi.
Xe của cậu ta đỗ ở bên ngoài cửa nhà hàng, đèn đuốc tối tăm, cây cối bên đường cao vút, dưới bóng cây là Tiết Đình Vân toàn thân đen kịt đang đứng bên cạnh ô tô của Vương Tử Diệp.
Sao chậm chạp thế?
Tiết Đình Vân hỏi.
Vương Tử Diệp:
"Anh đang chờ tôi à???"
Tiết Đình Vân nở nụ cười: Không thì sao?
Vương Tử Diệp dừng bước, nói:
"Không phải ban nãy nói rồi sao, tôi không có ý đó."
Do tối quá nên không được biểu hiện trên mặt của Tiết Đình Vân, chỉ nghe thấy anh ta nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!