"Cao Triết" là tên nhân vật đang trống chỗ trong ≺Thành Phố Tội Ác≻.
Giản Ninh Xuyên chưa phản ứng kịp, vẻ mặt vẫn mù mờ nhìn đạo diễn Trần.
Hoắc Phù cười vỗ vai cậu, nói: "Thường ngày không phải nhanh nhảu lắm à? Còn không mau cảm ơn…"
Giản Ninh Xuyên bị hắn đập tỉnh, mở cờ trong bụng, đang muốn cảm ơn đạo diễn, lại nghe Hoắc Phù nói: "Còn không mau cảm ơn tôi nha."
Giản Ninh Xuyên: "…" Gì? Cảm ơn ai???
Vẻ mặt Hoắc Phù như thể lẽ đương nhiên, nói: "Nếu không nhờ Bá Nhạc là tôi, cậu làm gì có cơ hội thể hiện trước mặt đạo diễn Trần."
"Tiểu Giản phải không?" Đạo diễn Trần cũng phụ họa: "Cậu đúng là nên cảm ơn Hoắc Phù, cảm ơn hắn có mắt nhìn người."
Hoắc Phù đắc ý đá lông nheo một cái với Giản Ninh Xuyên.
Đến nước này, Giản Ninh Xuyên chỉ đành máy móc nói một câu: "Cảm ơn thầy Hoắc."
Hoắc Phù cười nói: "Ra ngoài chơi đi, tôi cần bàn với đạo diễn Trần chuyện sính lễ của cậu."
Giản Ninh Xuyên: "???"
Đạo diễn Trần hơn 50 tuổi cười híp mắt nói: "Này nhé, thầy Hoắc nhà cậu sắp gả cậu cho tôi rồi."
Giản Ninh Xuyên: "…"
Mấy ông lớn trong giới này đều ấu trĩ thế à?
Cậu rời khỏi phòng hóa trang, chẳng biết đi đâu tìm Điền Na La.
Bên kia đoàn làm phim đang lắp camera trên cao, nhìn kiểu này chắc hẳn muốn quay một phân cảnh hoành tráng, trông ai cũng vội vội vàng vàng, cậu không dám đi tới đó xem, sợ làm ảnh hưởng tới nhân viên công tác, chỉ đứng nhìn loanh quanh phòng hóa trang.
Một lúc sau, có tiếng hô: "Nè, nhóc con! Đừng có đứng dưới cần cẩu!"
Cậu có nghe thấy, nhưng không nghĩ đấy là mình, còn nhìn quanh bốn phía, làm gì có đứa nhóc nào?
Người kia tức đến nổ phổi nói: "Còn nhìn nữa à! Nói cậu đấy!"
Giản Ninh Xuyên bấy giờ mới kinh ngạc nhận ra người ta đang nói mình, ngẩng đầu nhìn lên, quả thực vô ý vô tứ đứng dưới cần cẩu, nhanh chóng lui sang bên cạnh, xoay lại nói với người kia: "Xin lỗi ạ… Oa! Chu… Chu Phóng?!"
Nam thần nổi đình nổi đám kia nhìn Giản Ninh Xuyên như trẻ thiểu năng, ngồi về chỗ cũ, không hề muốn tiếp chuyện, rất chi là lạnh lùng. Trợ lý đứng bên cạnh giơ quạt thổi gió, anh ta đột nhiên nổi nóng: "Đừng có tạt vào mắt tôi! Đã nói bao nhiêu lần rồi? Không làm được thì nghỉ đi!"
Giản Ninh Xuyên: "…" Úi chà chà, khó ở quá ta.
Thế nhưng Chu Phóng ngoài đời đẹp trai hơn trên TV nhiều, rất xứng với biệt danh "vị thần sắc đẹp" người ta đặt cho.
Đạo diễn Trần còn bận việc không có thời gian, Hoắc Phù nói chuyện cùng ông không lâu lắm liền đi ra, gọi Giản Ninh Xuyên: "Đi thôi, chúng ta về nhà nào."
Giản Ninh Xuyên nhắm mắt theo đuôi Hoắc Phù, chiếc xe kia lại tới đón bọn họ, Điền Na La đã chờ sẵn bên trong. Nhóm ba người đi thẳng đến sân bay Bạch Vân.
Vừa nãy Điền Na La đột nhiên mất tích, là vì đi mua đồ ăn cho Hoắc Phù.
Sau khi xe lăn bánh, Hoắc Phù bắt đầu ăn salat rau trộn không nước sốt, cùng với hộp sữa bò.
Đồ ăn kiểu này rất khó khiến người ta có cảm giác thèm ăn, trưa nay ở trên máy bay Giản Ninh Xuyên đã chén vài thứ, giờ cũng không thấy đói, có chút thương hại nói: "Thầy Hoắc, anh không nghĩ tới chuyện đổi nghề à? Cứ thế này cơ thể anh không trụ nổi đâu."
Hoắc Phù lắc lắc hộp sữa bò, nói: "Không phải lúc nào cũng thế này, thi thoảng mới phải chịu khổ, bình thường tôi sống rất có quy luật, đồ ăn lành mạnh, kiên trì tập gym, không gần nữ sắc…"
Điền Na La ho lớn tiếng: "E hèm!" Ra hiệu trên xe còn có tài xế, không được nói chuyện lung tung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!