Hai tay Hứa Nhạc bị cái còng plastic buộc chặt phía sau người. Thân thể hắn bởi vì bị đánh đòn quá nặng, ngã gập về phía trước, nhìn qua giống như là tư thế hình phạt thời viễn cổ cực kỳ nổi tiếng. Bởi vì quá đau đớn, nên mặt hắn đỏ bừng. Miệng vết thương vốn đã kéo da non, lại một lần nữa chảy máu tươi, miệng hắn ho sặc sụa như muốn nôn ra, nhưng lại không nôn ra cái gì cả.
Lúc này hắn đã bị đánh hơn mười mấy quyền, nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũng không nói một lời. Dù là bị đánh đập nặng nề đến mức hai đầu gối cũng phải quỳ xuống đất, nhưng hắn vẫn như cũ híp mắt nhìn gã Tiểu đội trưởng, quật cường, ngậm chặt môi, trầm mặc không nói gì.
Ánh mắt của Tiểu đội trưởng Lai Khắc cũng đã dần dần mị lên. Sắc mặt vẫn như trước âm trầm, lúc đám quân phòng vệ Đông Lâm ra tay động thủ, hắn cũng không có ngăn cản. Bởi vì hắn cần phải nắm chặt thời gian, tìm được vị trí của gã Cơ Giáp Sư chết tiệt kia. Chỉ cần tìm được người kia, đám thuộc hạ của mình liền có thể đem đối phương hoàn toàn đánh chết, hoàn thành nhiệm vụ vinh quang mà thượng cấp đã giao phó.
Hắn bỗng nhiên từ bên hông lấy ra một khẩu súng hắn, nhắm ngay mi tâm Hứa Nhạc, nhìn gã thiếu niên quật cường này, thanh âm lạnh như băng:
- Cho ngươi bay giây đồng hồ. Một, hai...
Tiểu đội trưởng Lai Khắc nói vô cùng tự nhiên, động tác cũng vô cùng tự nhiên. Tự nhiên đến mức tất cả mọi người đều tin rằng ngay sau đó hắn sẽ thật sự nổ súng. Nhất thời, trên mặt đám quân phòng vệ Đông Lâm bên trong doanh trại lâm thời kia đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thân thể Hứa Nhạc rốt cuộc không thể khống chế được, bắt đầu trở nên run rẩy. Nhưng mà khi Tiểu đội trưởng Lai Khắc đến đến ba, hắn vẫn như cũ trầm mặc nhìn về trước, trong ánh mắt tràn ngập vẻ quật cường cùng với kiên định, tựa hồ căn bản không hề để ý đến cái nòng súng đen ngòm trên trán vậy.
Đồng tử Tiểu đội trưởng Lai Khắc hơi hơi co rút lại, một lần nữa đánh giá lại về gã thiếu niên này. Tư liệu của mục tiêu số 2 hắn đã nắm giữ khá nhiều, nhưng hôm nay đột nhiên chân chính đối mặt, hắn mới phát hiện ra tất cả tin tức mình đang nắm trong tay cũng không hoàn toàn đầy đủ. Không có bao nhiêu gã thiếu niên chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi có thể ở thời điểm đối diện với bạo lực đe dọa, tử vong uy hiếp mà vẫn có thể kiên trì như thế. Nhưng gã thiếu niên trước mặt này lại có thể làm được.
Lai Khắc cúi đầu nhìn Hứa Nhạc, đã run rẩy hai chân, lạnh lùng nói:
- Tao biết là mày đang sợ hãi, nhưng tại sao đã sợ hãi đến như thế, mà mày vẫn không chịu mở miệng?
Lúc này Hứa Nhạc đã nói ra câu nói đầu tiên từ khi hắn bị quân đội bắt. Hắn ói ra một ngụm nước miếng mang theo một ít máu tươi, hung hăng nói:
- Thân là công dân Liên Bang, có nghĩa vụ phối hợp với hành động của Quân Đội, nhưng cũng không có nghĩa là có nghĩa vụ phối hợp với hành động tra tấn bức cung!
Nghe được câu nói có khí phách như vậy, sắc mặt Tiểu đội trưởng Lai Khắc hơi biến đổi một chút, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, tựa hồ ngay cả hắn cũng không ngờ nổi, gã thiếu niên này quật cường đến như vậy, chính là căn cứ vào một lý do hết sức đơn giản như vậy.
Đạo lý trên đời này tuy rằng rất đơn giản, nhưng chân chính dưới họng súng, có thể có mấy ai kiên trì theo đuổi đạo lý được cơ chứ? Lai Khắc trầm mặc thêm một lúc, phất phất tay, đuổi tất cả các quân nhân trong doanh trại lâm thời kia ra ngoài. Trong doanh trại nhất thời lâm vào im lặng, chỉ còn có mình hắn đang đứng đó, cùng với gã thiếu niên Hứa Nhạc đang nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất.
Một khoảng im lặng khiến tim người ta đập nhanh bao trùm trong doanh trại. Một lúc sau, Lai Khắc chậm rãi mở miệng nói:
- Hứa Nhạc, mười bảy tuổi, học việc tại cửa hàng sửa chữa Khu Phố IV, mục tiêu số 2... Kỳ thật tôi biết cậu rất rõ ràng, thậm chí càng rõ ràng hơn cả chính bản thân cậu nữa. Tôi biết cậu là hạng người gì. Cậu không muốn lăn lộn trên đường phố chung với đám Cô Nhi, là bởi vì cậu cảm thấy được khi dễ kẻ yếu nhược là sai. Thanh danh của cậu trên Phố Chung Lâu, đường Hương Lan cũng không tệ, tất cả mọi người đều nói rằng cậu là một người lương thiện.
Nhưng tôi thật sự không ngờ, hóa ra tên tiểu tử cậu là một người cứng đầu cứng cổ như vậy.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc cười cười nói:
- Đối mặt với đối xử thô bạo không công bằng, quy trình xử lý không phù hợp, mặc dù là nòng súng kề lên đỉnh đầu của cậu, cậu vẫn không chịu hợp tác. Một nhân vật quật cường mà nhìn thấu chính nghĩa như vậy, trên thế gian này quả thật đã rất hiếm thấy.
- Đối mặt với những chuyện không đúng, có rất nhiều người sẽ đồng ý kiên quyết phản kháng.
Hứa Nhạc cúi đầu nói.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, mỉm cười nói:
- Nhưng vấn đề ở chỗ, cái gì mới là chuyện không đúng? Nếu cậu cho rằng chuyện chúng tôi đang làm là trái pháp luật, tôi đây có thể đem chân tướng chuyện này nói rõ cho cậu biết, hi vọng vị công dân tuân thủ pháp luật này có thể dựa vào phán đoán của mình mà đưa ra kết luận, sau đó xem xét lại xem có cần phải phối hợp hành động với chúng tôi, đem vị trí của Phong Dư mà cung cấp cho Quân Đội chúng tôi.
Hứa Nhạc cúi đầu không nói gì, kỳ thật hắn có thể đoán ra Phong đại thúc kia đang trốn ở nơi đâu. Cái hầm mỏ bí mật đó, ngoại trừ hai người bọn họ ra, cũng không ai hay biết. Trong vòng hai năm nay, bọn họ hầu như không hề đi đến gian hầm mỏ kia. Cho dù mấy tháng trước Quân Đội đã tiến hành giám sát hành vi của bọn họ, có lẽ cũng chưa phát hiện ra được chỗ đó. Quan trọng nhất chính là, mấy năm nay khi vượt qua hàng rào điện để liệp sát trâu rừng, khiến cho Hứa Nhạc đoán ra được, thanh dụng cụ đặc biệt phát ra lam quang trong tay Phong đại thúc kia có lẽ thật sự có thể tạm thời tránh thoát khỏi khả năng giám sát của hệ thống lưới điện tử Quân Đội.
Cũng vì Hứa Nhạc đang nghĩ đến chuyện kia, cho nên khi Tiểu đội trưởng Lai Khắc nói ra chân tướng, cũng không có làm cho hắn khiếp sợ quá mức, mà là một lần nữa lâm vào trầm tư.
- Hắn là phản đồ của Liên Bang. Dưới tay hắn đã có sinh mạng của hơn một vạn quân nhân bị tiêu diệt. Dưới tình huống như vậy, cậu còn chấp nhất nói là thủ đoạn của chúng tôi không hợp pháp sao?
Tiểu đội trưởng Hứa Nhạc trào phúng nhìn Hứa Nhạc, dùng loại ngữ khí cùng với biểu tình trêu chọc này không ngừng đả kích tâm trí gã thiếu niên này.
- Tôi không tin.
Hứa Nhạc trầm mặc một lúc lâu sau, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nếu hắn là gian tế cấu kết với Đế Quốc, vì sao hắn lại trốn chui trốn nhủi trong khu Đông Lâm, mà sao lại không chạy sang Đế Quốc? Ông cũng biết, hắn tựa hồ có năng lực làm chuyện đó mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!