Cuối cùng vẫn không chống nổi ánh mắt mong chờ của Nguyên Thư Dao, tôi đành mở túi Càn Khôn của Tử Vi Thiên Tôn ra cho nàng xem, nhưng nghiêm khắc nhấn mạnh: chỉ được lấy ít tiên thảo linh quả, không được đụng tới pháp khí.
Dù sao đây cũng là Lan Dục trộm được, nếu lỡ tay lấy mất món gì kinh thiên động địa, thì tôi—một tân nương mới cưới—rất có thể phải thủ tiết sớm!
Trong khi Thư Dao vừa lẩm bẩm vừa lục tìm, ánh mắt tôi lại vô thức bị một viên thuốc đen sì sì trong túi hấp dẫn.
Tôi tiện tay cầm lên, ngửi ngửi… rồi… l.i.ế. m thử.
Sau đó giả vờ bình tĩnh, lấy thêm một viên khác, nhét thẳng vào miệng Nguyên Thư Dao.
Nàng nhai nhai, rồi mở to mắt nhìn tôi như không thể tin nổi:
"Socola?!"
Tôi và nàng nhìn nhau, không cần nói thêm lời nào, lập tức chia đôi toàn bộ đống socola trong túi của Tử Vi Thiên Tôn, ăn sạch ngay trong ngày hôm đó.
Kết quả tối đến, Nguyên Thư Dao chảy m.á. u cam cả đêm.
Nàng vừa nhét băng gạc trắng vào mũi, vừa u oán hỏi tôi:
"Sao tỷ không sao?"
Tôi khoanh tay, đắc ý đáp:
"Ha ha, vì ta thành tiên rồi chứ sao."
Thư Dao giận đến mức ném luôn khăn trắng đầy m.á. u sang một bên, nhưng rồi lại tiếc rẻ thì thào:
"Cái này còn đắt hơn cả giấy vệ sinh mà lại không dễ dùng như giấy vệ sinh."
Tôi cười ngặt nghẽo:
"Lan quân bảo, Thanh Hàn Cung mỗi ngày dệt được trăm xấp khăn trắng, ta dùng nhiều rồi cũng thấy nó chẳng khác gì giấy vệ sinh là mấy."
Nguyên Thư Dao ngẩn người, tôi chỉ mong trong đầu nàng lúc này không hiện lên những ký ức liên quan đến giấy vệ sinh.
Nhưng nhìn vẻ mặt ấy, cho dù không phải, thì cũng chẳng khác là bao.
"Ta muốn phi thăng!
Ta phải đi gọi Tiêu Hành dậy tu luyện ngay!"
Chậc chậc… trước socola và giấy vệ sinh, Tiêu Hành lập tức chẳng còn là Tiêu Lang gì nữa.
Tôi và Lan quân lưu lại Giang Tâm đảo vài ngày, rồi cũng đến lúc quay về Thanh Hàn Cung.
Lúc sắp đi, Nguyên Thư Dao vẫn còn đang nghiêm túc thúc ép Tiêu Hành tu luyện.
Tôi nhìn Tiêu Hành mặt mày ủ rũ, không nhịn được cúi đầu nép vào lòng Lan Quân mà cười trộm.
Lan Dục khẽ nắm tay tôi, gió nổi mây lộ ra bên cạnh, một tầng mây ngũ sắc nâng chúng tôi lên, từ từ đưa cả hai bay về phía Cửu Trùng Thiên.
Tôi nhẹ tựa vào n.g.ự. c chàng, lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc của thông non.
Lan Dục cúi xuống nhìn tôi, khóe môi khẽ cong.
Tôi nhìn mà xúc động, tựa như từ trước đến nay, mỗi lần chàng nhìn tôi đều mang theo cụ cười ấm áp ấy, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng chưa từng thay đổi.
Bên ngoài Thanh Hàn Cung, Thiên Hà lấp lánh, Cửu Trùng Thiên, tiên cảnh thần sơn; khắp ba cõi, ngàn cảnh vạn vật, không gì sánh được nụ cười ấy của chàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!