Chương 43: (Vô Đề)

Tôi là Vân Yên Ninh.

Vậy vì sao… tôi lại vì chàng mà trả giá nhiều đến vậy? 

Thân thể đầy thương tích, tu vi bị hủy.

Tôi với chàng… chẳng qua là một ân cứu mạng, cớ sao lại…

Tôi đột nhiên cười phá lên, đã sớm không còn là "ân cứu mạng" đơn thuần nữa, đúng không?

Tôi vốn cô độc giữa thế gian, một lòng chỉ muốn nghịch thiên cải mệnh. 

Nhưng chỉ có chàng, nhìn thấu tất cả, nói:

"Con đường này quá gian nan, ta nguyện cùng nàng đi hết."

Tôi từng cho rằng đời này, tôi chỉ có thể lủi thủi bước đi một mình.

Nào ngờ lại gặp được một người tình nguyện theo tôi, không tiếc sinh mạng.

Muôn vàn tương ngộ, đều là do duyên.

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, chàng lại chỉ khẩn cầu:: Đừng buông tay.

Trong Thanh Hàn Cung, bên nhau như hình với bóng, cùng ngắm hoa dưới trăng.

Nếu chỉ là ân nghĩa cứu mạng thì sao lại có thể gần gũi thân thiết đến thế?

Trận chiến ở Ma cung, tôi bị tẩu hỏa nhập ma, sát khí ngút trời.

Chàng lại không chút do dự ôm chặt lấy tôi vào lòng, cam nguyện truyền hết linh lực, chỉ mong tẩy sạch tâm ma trong tôi.

Chàng từng nói:

"Ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp."

Nhưng, Lan Dục, điều chàng trao cho tôi đã không chỉ là một thân thể.

Thứ chàng trao là niềm tin, là tình yêu

- đồng sinh cộng tử.

Mà nay, tôi vẫn chưa chết. 

Vậy nên chàng phải đợi tôi.

Nhất định phải đợi tôi.

Lam Ngọc thấy tôi sững người đứng im tại chỗ, không kìm được gọi tôi mấy tiếng.

Tôi giật mình tỉnh lại, mới phát hiện nước mắt đã lặng lẽ rơi đầy mặt.

Lam Ngọc hình như đã nhận ra điều gì, bước tới, lo lắng hỏi tôi:

"Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Tôi lắc đầu, khẽ nói:

"Không có gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!