Chương 28: (Vô Đề)

Lan Dục sững lại, ấp a ấp úng hồi lâu rồi mới nói không biết. 

Ta lại hỏi, với gia thế của hắn, mỗi ngày có thể sử dụng bao nhiêu lụa trắng. 

Lan Dục lại lộ vẻ hoảng hốt, lắp ba lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu "không biết", nói rằng chuyện ăn mặc ở đều do Cốc Vũ các nàng lo liệu.

Nghe xong, ta buông tay ra, làm bộ trầm tư nhìn hắn. 

Lan Dục có chút bất an, cứ bơi vòng vòng quanh ta, như thể sợ ta vì vậy mà ghét bỏ hắn. 

Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn ấy, ta không nhịn được mà bật cười, xoa đầu hắn rồi cười nói:

"Vừa nãy Lan Quân ngất xỉu, dọa ta sợ c.h.ế. t đi được, giờ ta cũng trả lại chàng một cú."

Nói xong, ta mặc kệ chiếc váy còn ướt sũng, bước ra khỏi hồ, gọi Cốc Vũ mãi mới thấy nàng phụng phịu chạy tới, đưa cho ta bộ y phục sạch rồi lại lập tức chạy biến. 

Ta lắc đầu, con nhóc này, đúng là thù dai thật đấy.

Ta cởi bỏ y phục ướt, thay lớp áo lót bên trong, tay chân lúng túng bắt đầu lau tóc. 

Mới lau được một nửa, Lan Dục đã từ bên ngoài lao vọt vào, xông thẳng đến bên cạnh ta, từ phía sau ôm chặt lấy ta, ghé sát tai thì thầm:

"Cốc Vũ nói, mỗi ngày có thể dùng trăm xấp lụa trắng. 

Nếu cần nhiều hơn thì phải tìm thêm nha hoàn mới vào Thanh Hàn Cung."

Nói xong, hắn càng ôm ta chặt hơn.

"Nếu A Ninh thấy chưa đủ, ta sẽ lập tức đi tìm thêm người."

Hắn vội vàng đến, y phục xộc xệch, suốt đường lại chạy nên thắt lưng đã lỏng từ lúc nào, vừa nói dứt câu, dây lưng liền trượt khỏi eo. 

Ta bị hắn ôm chặt, cả người lập tức áp sát vào trong n.g.ự. c hắn, giữa hai người chỉ cách nhau một lớp áo mỏng, khiến mặt ta không khỏi bừng đỏ.

Thấy ta im lặng, Lan Dục càng thêm sốt ruột, không để ta kịp phản ứng, liền đưa tay xoay người ta lại đối mặt với hắn. 

Gương mặt ta đỏ bừng, ngay lập tức lọt trọn vào mắt hắn. 

Hắn sững người một chút, rồi khẽ cười, lại lần nữa ôm ta vào trong n.g.ự. c hắn.

Thanh Hàn Cung, từ nay chẳng còn lạnh lẽo nữa, chỉ còn lại sự say mê hoan lạc.

Sáng hôm sau, ta tham ngủ nên dậy muộn, Lan Dục cũng mặc ta nằm yên trong lòng hắn tiếp tục say giấc.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, ta mới mở mắt, và thứ đầu tiên nhìn thấy, chính là gương mặt của Lan Dục. 

Hắn nghiêng người nằm bên ta, chống khuỷu tay, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên ý cười, như thể đã lặng lẽ ngắm gương mặt đang say ngủ của ta suốt một khoảng rất lâu.

"Lan Quân dậy sớm thật đấy."

"A Ninh đêm qua vất vả, tất nhiên phải ngủ bù rồi."

Lan Dục vừa mở miệng đã trêu chọc, khiến ta xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vội vùi đầu vào n.g.ự. c hắn, nhất quyết không chịu nhìn. 

Hắn cũng mặc ta đùa nghịch cùng.

Càng nhìn hắn, ta lại càng thấy lòng ngập tràn vui sướng.

"Lan Quân cảm thấy, giữa chàng và A Ninh, ai đẹp hơn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!